Lts: Các nhà thơ miền Nam Việt Nam thời tạm bị chiếm đa số dùng từ cũ, từ Hán Việt chưa Việt Hóa, đọc rất nặng nề. Nhưng
họ viết cho cái tôi, cái quy luật muôn đời, nên thơ họ có sức nặng đi xa. Điều này khác thơ miền Bắc. Miền Bắc Việt
Nam, văn nghệ sĩ đều bị biến thanh con hát ( văn mậu dịch, văn nô)
nên không có nhiều tác phẩm có tầm cỡ!
Nhà thơ Phạm Ngọc Lư tuy nặng nề chữ cũ nhưng ông nói tới cái tôi vĩnh
hằng nên tác phẩm ông ngày nay còn đọc được!
Xin giới thiệu một số bài thơ của ông!
vannghecuocsong.com
Phạm Ngọc Lư
Quá giang tự vịnh
Sông Hàn, mệt lắm, sông Hàn !
Mai qua chiều lại trưa sang tối về
Đời mòn lăn chậm bánh xe
Áo cơm bải hoải nặng nề lăn theo
Dài chi nhịp nhịp giang kiều
Tha hồ gió ngạo mưa kiêu rách lòng
Đành như hàn sĩ qua sông
Đành như khuê nữ chậm chồng quá giang
Trông ra trời nước mơ màng
Giật mình trẩy khúc gian nan qua cầu
Đoạn trường lăn bánh xe đau
Sông Hàn lạnh sông Hàn sâu… im lìm
Sông nào nước xoáy trong tim ?
2 – 1997
Trang Thơ
Phạm Ngọc Lư
Quá giang tự vịnh
Sông Hàn, mệt lắm, sông Hàn !
Mai qua chiều lại trưa sang tối về
Đời mòn lăn chậm bánh xe
Áo cơm bải hoải nặng nề lăn theo
Dài chi nhịp nhịp giang kiều
Tha hồ gió ngạo mưa kiêu rách lòng
Đành như hàn sĩ qua sông
Đành như khuê nữ chậm chồng quá giang
Trông ra trời nước mơ màng
Giật mình trẩy khúc gian nan qua cầu
Đoạn trường lăn bánh xe đau
Sông Hàn lạnh sông Hàn sâu… im lìm
Sông nào nước xoáy trong tim ?
2 – 1997
*
Ngập ngừng trông núi
Ở lâu bên núi Sơn Trà
Trầm ngâm núi, lững lờ ta, u trầm
Bấm tay Tuất Hợi Tý… Dần
Năm năm ngồi ngắm phong vân khứ hồi
Nhiều khi thấm gió ngàn khơi
Tung hồn lên núi rong chơi tha hồ
Đôi khi nhìn sóng lô nhô
Lòng đang quang tạnh bất ngờ nổi mây
Đôi khi rót chén rượu đầy
Ngập ngừng trông núi… ô hay núi nhìn
Năm năm ba nổi bảy chìm
Ta mơ làm núi đứng im yên hàn
Trầm ngâm, vòi või, hiên ngang
Núi ơi! hồn núi miên man nghĩ gì ?
*
Phù dung
Phải em là khách chiêm bao ?
Từ đêm thiên cổ lạc vào đêm nay
Từ đêm thiên cổ lạc vào đêm nay
Xiêm vàng áo giấy lay bay
Mơn man nét khói đường mây đa tình
Em từ quê quán Vô Minh
Thoát thai cát bụi tái
sinh đào hồng
Khuya nay mở quán Phù
Dung
Mời ta khai vị sắc lòng
phấn hương
Đêm xưa tao ngộ Tầm
Dương
Nhận ra dòng dõi đoạn
trường với nhau
Khóc cười chung một bể
dâu
Tài hoa đồng hội khổ đau
đồng thuyền
Phong trần xé áo rách
xiêm
Ba đào đắm mộng truân
chuyên hớp hồn
Ta chơi vơi giữa sinh
tồn
Em chưa thoát nợ phấn
son kiếp nào
Đêm nay rượu gởi tình
trao
Đề thơ lên cửa chiêm
bao, chạnh lòng…
Lạnh dần một quán hư
không
Khép dần một đóa phù
dung vô hình
Em chìm xuống đáy Vô
Minh
Bỏ ta trên bến nhân sinh
bàng hoàng
Sương rơi, đêm cạn, quán
tàn
Cô đơn vòi või trần gian
ta ngồi
Chung quanh vẫn vậy:
cuộc đời !
1998 – 2003
*
Trở
về phá Tam Giang
Phá Tam Giang phá Tam
Giang !
Gió hiu hiu sóng gợn mơ
màng
Trời vẫn xanh màu xanh
cố cựu
Mây trầm ngâm khói nước
miên man
Mười năm dong ruổi mòn
đất khách
Về cố hương chiều xế
nắng tàn
Bỏ nón, tháo giày, xăn
tay áo
Rửa phong trần thẹn với Tam Giang
Kè đá rêu xưa ngâm bến cũ
Còn người đi người đợi đò ngang
Còn xóm chài lưa thưa mành lưới
Còn nhấp nhô thuyền thúng thuyền nan
Không còn người chèo đò năm xưa tóc bạc
Cô lái đò chiều nay trán nhăn
Trừng mắt nhìn ta trách móc :
“Mười mấy năm chú mới về làng !”
Mười mấy năm ? Phải rồi, ta
quên mất !
Cái thuở áo cơm trở mặt phũ phàng
Cái thuở áo cơm trở mặt phũ phàng
Điêu đứng năm Mùi ra đi năm Tuất
Ra đi mưu cầu y thực
Trở về nặng trĩu gian nan
Nhớ buổi ra đi thân tình đưa tiễn
Vợ xếp câu thơ chị gói khúc đàn
Đệ tử mươi người tung hô dâng rượu
Thôn nữ vài em gởi gắm gió trăng
Mẹ tóc trắng nhìn theo lặng lẽ
Con tóc xanh hai đứa dùng dằng
Ta mím môi, chỉ Tam Giang thề hẹn
Không là Tương Như mà khí khái dâng tràn
Bước xuồng thuyền nhìn trời cao dõng dạc
Gõ mạn thuyền ngâm khúc Hành
phương Nam
Hành phương Nam, hành
phương Nam !
Mười mấy năm tấm cám thau vàng
Mười mấy năm tấm cám thau vàng
Thấp cao danh lợi
Chí khí dở dang
Tơi tả bao phen buồn thân thế
Đắng cay mấy bận khiếp hồng nhan
Mưa miền Nam, nắng miền Nam
Trông mây thấp thỏm, nghe gió bàng hoàng
Mười mấy mùa trôi qua không nhớ
Quá đỗi mưa đau
Quá nhiều nắng khổ
Lẽ nào Trời bỏ ta chăng ?
Đọc thơ Nguyễn Bính chua tâm sự
Đọc lại thơ mình thẹn gió trăng
Chén rượu quê người sao mà bạc
Ân tình đất khách lắm đa đoan
Chiều nay về… bên phá Tam Giang
Phía bờ Đông vẫn xóm vẫn làng
Mười mấy năm còn ai trông ngóng
Mười mấy năm mỏi mòn ước vọng
Mẹ có thương con gió bụi lầm than ?
Chị có xót em một đời thất chí ?
Em không buồn ta ?
Sao lòng ta phai nhạt đá vàng !
Phá Tam Giang, ôi phá Tam Giang !
Gió hiu hiu sóng gợn mơ màng
Chị có xót em một đời thất chí ?
Em không buồn ta ?
Sao lòng ta phai nhạt đá vàng !
Phá Tam Giang, ôi phá Tam Giang !
Gió hiu hiu sóng gợn mơ màng
Nước vẫn mặn mòi mây quen thuộc
Sao lòng ta sóng gió ly tan
Xin xấu hổ với lời thề ngày trước
“Không công danh bất phục hoàn !”
Xin biết ơn cô lái đò nhân hậu
Còn thương ta mời ta quá giang
Thôi rửa hết phong trần nơi bến nước
Để trở về đứng khóc dưới hương quan !
1996
*
Cố Lý Hành
Chiều chết đuối trên sông ngờm ngợp
Nước đua chen đớp bọt nắng tàn
Đò qua sông đìu hiu bến đợi
Buồn rút lên bờ cây khai quang
Mây đổ xù lông như chó ốm
Trời bôi nhòe mặt ngóng đêm sang
Thôn ổ tiêu sơ gầy khói bếp
Đồng không mốc thếch lạnh tro tàn
Có biết ta về không cố lý ?
Mười năm chưa lạ mặt xóm làng
Mười năm chưa lạ mặt xóm làng
Sao phên giậu nghiêng đầu câm nín
Rơm rạ làm thinh chẳng hỏi han
Cổng khép rào vây vườn cỏ dại
Tường xiêu mái rách bóng nhà hoang
Ngõ vắng bàn chân như hụt đất
Tre già đang kể chuyện chôn măng
Nương rẫy đang phơi lòng dâu bể
Nói làm sao hết nỗi bàng hoàng ?
Khóc làm sao vừa lòng cố lý ?
Phải đây là cố lý ta chăng ?
Đâu bóng mẹ già sau khung cửa
Đâu bóng mẹ già sau khung cửa
Và những người em mặt
trái soan
Đâu bóng chị hiền như
hoa cỏ
Bên luống cà xanh liếp
cải vàng !
Đất đá thở ra mùi u uất
Đất đá thở ra mùi u uất
Bốn bề hun hút rợn màu
tang
Ai chết quanh đây mà cú
rúc
Mà cơn gió lạnh réo hồn
oan
Ai trong muôn dặm không về nữa
Cố lý mười năm mộng bẽ bàng
Cố lý mười năm ngày trở lại
Như ngày Lưu Nguyễn xuống trần gian !
1972
*
Biên Cương Hành
Biên cương biên cương chào biên cương
Chào núi cao rừng thẳm nhiễu nhương
Máu đã nuôi rừng xanh xanh ngắt
Núi chập chùng như dãy mồ chôn
Gớm, gió Lào tanh mùi đất chết
Thổi lấp rừng già bạt núi non
Mùa khô tới theo chân thù địch
Ta về theo cho rậm chiến trường
Chiến trường ném binh như vãi đậu
Đoàn quân ma bay khắp bốn phương
Lớp lớp chồm lên đè bẹp núi
Núi mang cao điểm ngút oan hờn
Đá mang dáng dấp hình chinh phụ
Trơ vơ chóp núi đứng bồng con
Khu chiến ngày tràn lan lửa dậy
Đá Vọng Phu mọc khắp biên cương
Biên cương biên cương đi biền biệt
Chưa hết thanh xuân đã cùng đường
Trông núi có khi lầm bóng vợ
Ôm đá mà mơ chuyện yêu đương
Thôi em, sá chi ta mà
đợi
Sá chi hạt cát giữa sa
trường
Sa trường anh hùng còn
vùi dập
Há rằng ta biết hẹn gì
hơn?
Đây biên cương, ghê thay
biên cương !
Núi tiếp rừng, rừng tiếp
khe truông
Hãi hùng chưa trời hoang
mây rậm
Mùa mưa về báo hiệu tai
ương
Quân len lỏi dưới tàn lá
dữ
Lá xôn xao xanh mặt
hoảng hồn
Sát khi đằng đằng rừng
dựng tóc
Ma thiêng còn ngán lũ cô
hồn
Cô hồn một lũ nơi quan
tái
Có khi đã hoá thành thú
muông
Cô hồn một lũ nơi đất
trích
Vỗ đá mà ca ngông hát
cuồng
Chém cây cho đỡ thèm
giết chóc
Đỡ thèm môi mắt gái buôn
hương
Đây biên cương, ghê thay
biên cương !
Tử khí bốc lên dày như
sương
Đá chảy mồ hôi rừng ứa
máu
Rừng núi ơi ta đến chia
buồn
Buồn quá giả làm con
vượn hú
Nào ngờ ta con thú bị
thương
Chiều hôm bắc tay làm
loa gọi
Gọi ai nơi viễn xứ tha
phương ?
Gọi ai giữa sơn cùng
thủy tận ?
Ai người thiên cổ tiếc
máu xương ?
Em đâu, quê nhà chong
mắt đợi
Hồn theo mây trắng ra
biên cương
Thôi em, yêu chi ta thêm
tội
Vô duyên xui rơi lược vỡ
gương
Ngày về không hẹn ngày
hôn lễ
Hoặc ngày ta nhắm mắt
tay buông
Thôi em, chớ liều thân
cô phụ
Chiến trường nay lắm nỗi
đoạn trường
Nơi nơi lạnh trăm dòng
sông Dịch
Kinh Kha đời nay cả vạn muôn
Há một mình ta xuôi biên
tái
“Nhất khứ bất phục
phản” là thường !
Thôi em, còn chi ta mà
đợi
Ngày về: thân cạn máu
khô xương
Ngày về: hôn lễ hay tang lễ
Hề chi ! buổi chinh chiến tang
thương
Hề chi ! kiếp cây rừng đá núi
Nghìn năm hồn quanh quẩn biên cương.
(tháng 5.1972)
*
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét