Chủ Nhật, 16 tháng 6, 2019



HAI CÂU VIẾT DỞ NHẤT THẾ GIỚI CỦA NGUYỄN KHOA ĐIỀM
Nguyễn Khoa Điềm làm sao có nỗi buồn trong sạch? Hai câu này là hai câu dở nhất thế giới ở mức sáo rỗng, vờ vịt:
“Người ơi, tôi yêu người tha thiết
Tôi sống với người , chết vì người”
Tham khảo thêm:
 Giai đoạn sau khi bị ông cậu ruột vợ tố cáo lên Tổng Bỉ thư, Ban Chấp hành Trng Đảng Cộng sán Việt Nam Nguyễn Khoa Điềm trước năm 1975 không phải Đảng viên Cộng sản là kẻ bị cô lập chính trị, đối tượng nghi vấn của Cách mạng, Nguyễn Khoa Điềm buộc nghỉ hưu trước tuổi.  Thời này, Nguyễn Khoa Điềm toàn viết Vô lối (Một loại quái thai trong sáng tác thơ Việt của nhiều người) không tình cảm, chí là sự hậm hức, uất ức hối tiếc phải rời bỏ vị trí cao sang, đang hái ra vàng ra bạc. Nhưng Nguyễn Trọng Hoạn vẫn “con vịt hai chân”. “Sau nhiều trải nghiệm, trở lại xứ Huế, xứ thơ, trong bài Cõi lặng, nhà thơ đúc kết:

Cõi lặng. Anh soi thấy mặt mình
Với nỗi buồn trong sạch

Cõi lặng . Không tiến động nào khác
Tiếng đập trái tim anh
.
Cõi lặng. Tôi vượt qua ghềnh thác
Đến những miền trong xanh.”
Bài dịch ra thơ Việt:

CÕI LẶNG
Cõi lặng anh soi thật mình
Nỗi buồn trong sạch trắng trinh ở đời

Cõi lặng không tiếng nào rơi
Tiếng tim anh đập muôn đời nào yên

Yêu người tha thiết, thiêng liêng
Nguyện cùng sống chết đảo điên vì người

Cõi lặng ghềnh thác vượt rồi
Đến miền thanh sạch tuyệt vời xanh trong”
(Đỗ Hoàng)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét