Tam kiệt Văn chương Xứ Việt
Nhà văn, nhà triết học - Paul Nguyễn Hoàng Đức
Người Việt có câu: có cứng mới đứng đầu gió, với vốn liếng
văn hóa dạn dầy, dài rộng, sâu lắng, và thi ca kim cổ đông tây đồ sộ, lại mang
một tầm nhìn lớn cho thơ, một tầm vóc hoành tráng cho chữ nghĩa, làm gì Đỗ
Hoàng chẳng tự tin và dám tả xung hữu đột đối mặt với lực lượng làm thơ mậu
dịch đông rinh ríc. Có một phát hiện mới của loài người rằng: sáng tạo là việc
của cá nhân chứ không phải làm việc là sản phẩm của đám đông. Hàng nghìn, hàng
vạn người làm việc cũng không thể được gọi là sáng tác mà đó chỉ là sản xuất.
Chính thế văn thơ bao cấp nhiều khi chỉ là chỗ không người. tôi vừa chia sẻ sự
cô lập của Đỗ Hoàng vừa buộc phải thán phục anh. Nếu không có tâm hồn chịu sóng
gió cô lập trước đám đông vần vèo nhũn nhẽo thì làm sao có được một Đỗ Hoàng
thơ ca hoành tráng như vậy, dám làm một cây bút hàng đầu phản tỉnh lại cuộc
chiến “nồi da sáo thịt”?! Bái phục! Bái phục!
Về thơ, đặc biệt thơ phản chiến, trình độ
thơ, tình yêu thơ, tài năng thơ, Đỗ Hoàng chắc chắn luôn ngồi chiếu một. Việc
đó giờ đây là bất khả bác bỏ. Tôi đã bình bầu 3 người giỏi kiến thức thơ ở Việt
Nam là Trần Mạnh Hảo, Đỗ Hoàng, Nguyễn Hưng Quốc từ lâu, nhưng cho đến nay chưa
ai bác được! Theo truyền thống tư duy của Tây, anh không bác được, anh không đề
cử ai hơn, nghĩa là anh buộc phải chấp nhận! Tuy 3 người đó, nhưng về sáng tác
thơ thì Nguyễn Hưng Quốc lại không bằng 2 vị kia.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét