Thứ Sáu, 26 tháng 7, 2019

Thơ tự do của Đỗ Hoàng (Bài 6)

Thuê xe 16 chỗ

THƠ TỰ DO CỦA ĐỖ HOÀNG (Bài 6)

TÂM SỰ NGƯỜI LÍNH

 
           NỖI ĐAU TRONG LOÀI TA Ở



 Con người còn giết nhau kinh khủng lắm.
Trên hành tinh này máu thắm luôn rơi!
Những khoảng rừng lô nhô xương trắng,
Những đồng hoang rờn rợn sọ người!

Cái chết bây giờ không được lành nguyên.
Không chỉ giản đơn đầu lìa khỏi cổ
Không chỉ lặng im xuôi tay xuống mộ
Cái chết bây giờ
Chết lại lần hai!

Cái chết muôn đời
Thảm hoạ nguồn vui.
Mặt đất vô cũng trào lên nức nở.
Đêm rùng rợn kinh hoàng dây bom nổ.

Ngày điên cuồng gầm rú máy bay ma!
                 

 Văn minh làm chi?
Những thế kỷ trôi đi
Loài người không cản được đường gươm, mũi kiếm.
Văn minh làm chi?
Bao thế hệ xót xa.
Nơm nớp lo âu, đói nghèo, chết chóc mạng sống!

Con người thù hằn lẫn nhau
Nỗi thù hằn điên dại.
Con người căm hờn lẫn nhau
Cái hờn căm quỷ quái.
Lương tâm nào lại đổi trắng thay đen!

Ngọn lứa âc tàn ngự trị trong tim nghìn thế kỷ lại thắp lên.
Cái oán sự thù nghìn đời nay lại đổ lên đầu nhân loại,
Biết bao nhiêu bộ óc siêu việt cũ mèm lại cuồng điên.
Để cái chết vạn sinh linh lúc nào cũng luôn luôn mới


Tỷ tỷ vòng quay trái đất quanh mặt trời triệu triệu đời vẫn không thay đổi.
Vì không sớm nào không có mặt trời lên,
Vì không có sớm nào không có bình minh đẹp.
Thế mà không có sớm nào lại vắng tiếng gươm đao và tiếng kêu của người bị giết.
Thiên nhiên vô tri trước sự huỷ diệt của muôn loài.
Khi sự chém giết đã nâng lên thành nghệ thuật trên đời.

Bọn đao phủ tìm ra thú vui của bầy đao phủ.
Con người mặt thú vẫn lấy ác tàn ngự trị.
Trái đât không vượt ra ngoài khuôn hình của một cái đầu lâu!

Có gì kinh hoàng hơn con người có bộ óc thú đã ăn sâu.
Con người cái loài thú tệ tàn nhất trong các loài thú.

             

 Lòng từ thiện cũng chỉ là tấm bia bọt bèo luôn bị bắn vỡ,
Biết bao giọt máu người bây giờ đã trắng xoá màu vôi!
Con người ác tàn bậc nhất trong muôn triệu loài
Sáng tạo ra vũ khí giết người làm gì mà sáng tạo?
Khi trên địa cầu hàng ngày vẫn thom thóp bom rơi,
Và cả thảm thê những hình hài vấy máu.

Nỗi đau trong loài ta ở
Nỗi đau tỷ năm!
Người lính hiểu giá máu mình đã mất.
Nỗi đau chiến tranh
Nỗi đau bậc nhất!
Tiếng nổ của viên đạn đồng kia làm nổ trái tim!

               Cao điểm chốt 280 Biên giới Việt - Lào       Ngày 4 – 5 – 1973
                                   Đ- H
(*) Rút trong tập thơ Tâm sự người lính - NXB Văn học 1996- NXB Hội Nhà văn 2018

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét