THƠ TỰ DO CỦA ĐỖ HOÀNG (Bài 5)
TÂM SỰ NGƯỜI LÍNH
NHÀN
Nhân sinh vô kỷ hà?
Như ký thiên địa gian
Tâm hữu thiên tải ưu
Thân vô nhật nhàn
Hà thời giải trần võng
Thử địa lai yểm quan!
(Bạch Cư Dị - Đời Đường)
Kiếp người sống được mấy?
Tạm gửi trời đất này.
Sầu nghìn năm không vợi
Thân nhàn thoáng phut giây
Khi lưới đời hết buộc
Ta về ở đất này!
Đỗ Hoàng dịch thơ. (Cao đểm
chốt 176, biên giới Việt – Lào tháng 12 năm 1972)
được phút nào chơi cho hay phút ấy,
trên đời này mình còn ra thớ chi
bao ước mơ thành viễn vông uổng phí
sinh mạng mình như cọng rác vứt đi!
nghèo không có tiền mua rượu,
nghèo không có áo diện sang
nghèo không tìm đâu ra gái!
thì trên đường ngơ ngẩn lang thang!
ĐỖ HOÀNG
đi
đi anh
đi qua xóm Đông,
ở nới đó đầy thơ tình ái,
ở nơi đó với bao nhiêu cô gái
có chồng rồi nơi ngõ đứng trông ra!
đi
đi anh
đi qua xóm Hà
đi cho hết đoạn đường đá sỏi
đi cho hết khoảng không gió bụi,
tìm đời buồn của những khách tình si!
đời mờ đi
làm nên được gì?
buổi nhàn hạ như sao băng chạy
được phút nào chơi cho hay phut ấy
đi đi anh…
Làng Thuận 2 – 1 – 1971
(*) Rút trong tập thơ Tâm sự người lính - NXB Văn học 1996
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét