Thứ Tư, 1 tháng 2, 2023

Vịnh Thanh Hải

 


Đỗ Hoàng

THANH HẢI vịnh

Chuột chù mà chết phải đem chôn.

Người ngợm táng ngay dù ác ôn!

Dân chúng đa phần là phật tử,

Một vài thiểu số mới vô hồn!

Đổ hô những đứa loe mồm rắn,

Tố láo bao bầy nhép miệng hôn!

Phơi xác thối inh đầu ngõ xóm.(1)

Chỉ phường tà đạo miệng luồn trôn!

  Hà Nội, ngày 29 – 1 – 2023

      Đ – H

(1) Thơ Thanh Hải:

“Hôm qua chúng giết anh

     Xác phơi đầu ngõ xóm

Khi lũ chúng quy đi

Mắt trừng còn dọa dẫm

    Thằng này là cộng sản

     Không được đứa nào chôn!

     Không được đứa nào chôn...”

 

Nguyễn Bình Phương - Thi tặc - giặc thơ

 


NGUYỄN BÌNH PHƯƠNG – THI TẶC – GIẶC THƠ

Đỗ Hoàng

Ltg: - Trong đám thi tặc – giặc Thơ, Nguyễn Bình Phương là kẻ đội sổ. Vừa dốt nát, vừa dâm dật, lưu manh, bất tài nhưng lúc nào cũng làm vẻ ta đây! Cả đời ăn lương lính, coi văn nghệ lính mà không có một bài thơ nào về anh bộ đội đọc được! Ở trên núi nốt nhạc xòn xòn đô xòn không biết mà khi xem nhạc giao hưởng ra ngoài sân khoe với bạn bè, tôi nghe như có phiên chợ Ba Tư (!). Giả dối lưu manh từ bé!

Nguyên bản:

MIÊN MAN ĐI BỘ

Trong mỗi bước, có vùng trời nối

có giọng nói không bãi bờ

 

Bỗng dưng đêm bám đầy rêu

rêu bám đầy bức tường thành cổ

bỗng dưng bầu trời sau tán cây

không phải bầu trời hai ta cùng thấy

bầu trời rủ ri

hoa trắng li ti

xóa xưa ấy cùng li ti muôn chấm trắng 

 

 

Trong mỗi bước vạch vỉa hè lịm thắm

lịm cả nỗi hờn

như hờn chiêc cầu phao tuổi thơ ta đi học

hờn gió trên hàng lạnh tím

hờn thân thể đầm đầm

dòng nước trượt qua rêu và cỏ

tuột về thời rất xa

Linh Sơn một mình một nỗi niềm đứng trong cơn tê tái

 

Người là cây cần đưa ta trở lại

là nẻo khuất những nồng nàn tinh nghịch

người rừng rú cho ta thơ trẻ

cho ta thấy trên kia không chỉ có trời

trên kia thắp muôn vàn ý nghĩ

dệt bập bùng khuôn mặt của đêm

 

Trong mỗi bước tràn ngập nhịp tim

xen lẩn khúc quanh co con đường hổn hển

chưa cất bước biết mình rồi sẽ đến

ta nhớ người là đang nhớ chính mình

(1) Báo Văn nghệ số 2+3+4/14 – 1 -2023

 

BÌNH GIẢNG

 Miên man từ Hán (眠謾) , nghĩa là chim nhỏ hoặc hót líu lo không dứt. Nghĩa Việt quen dùng là ngủ mê mệt.

    - Hồ Chí Minh

獄中午睡真舒服,

一睡昏昏幾句鐘。

夢見乘龍天上去,

醒時才覺臥籠中。

 

 Hồ Chí Minh

Ngọ

Ngục trung ngọ thuỵ chân như phục,

Nhất thuỵ hôn hôn kỷ cú chung.

Mộng kiến thừa long thiên thượng khứ,

Tỉnh thời tài giác ngoạ lung trung.

Nam Trân dịch thơ bài “Ngọ” của Hồ Chí Minh.:

Trong tù khoan khoái giấc ban trưa,

Một giấc miên man suốt mấy giờ;

Mơ thấy cưỡi rồng lên thượng giới,

Tỉnh ra trong ngục vẫn nằm trơ.

 Trong bài “Miên man đi bộ” của Nguyễn Bình Phương không có ý nào liên quan đên chím nhỏ, chim hót, đi bộ mê mệt cả. toàn là nói vơ vớ nói vẩn, lung tung lang tang…

“Trong mỗi bước, có vùng trời nối

có giọng nói không bãi bờ

 

Bỗng dưng đêm bám đầy rêu

rêu bám đầy bức tường thành cổ

bỗng dưng bầu trời sau tán cây

không phải bầu trời hai ta cùng thấy

bầu trời rủ ri

hoa trắng li ti

xóa xưa ấy cùng li ti muôn chấm trắng  …”

 Viết không vần không điệu thì tứ phải xuất sắc, ý tưởng, hình ảnh phải mới lạ, chứ viết điên điên, khùng ngô không ra ngô, sở không ra sở thì ai chấp nhận.

Rồi viết kiểu ông nọ tuột quần mụ kia, ít ra có cái lồn mà xem, đây toàn là thứ dớ dẩn, không ra ma mà chẳng ra quỉ!

“Trong mỗi bước vạch vỉa hè lịm thắm

lịm cả nỗi hờn

như hờn chiêc cầu phao tuổi thơ ta đi học

hờn gió trên hàng lạnh tím

hờn thân thể đầm đầm

dòng nước trượt qua rêu và cỏ

tuột về thời rất xa

Linh Sơn một mình một nỗi niềm đứng trong cơn tê tái”

   Đầu thì bò sát nhưng lúc nào cũng kênh kiệu, kiêu ngạo, coi trời bằng chai:

“Hai ta nhìn tượng

Tượng nhìn lại hai ta

Cả ba đều vĩnh cửu »…

Hồ Chí Minh năm trăm năm mới có một người, Cụ chỉ dám viết :

« Ngâm thó ta vốn không ham

Nhưng ngồi trong ngục biết làm chi đây

Ngày dài ngâm ngợi cho khuây

Vừa ngâm, vừa đợi đến ngày tự do » (Bản dịch khuyết danh)

Còn Nguyễn du viết hơn 3 000 câu lục bát :

« Lời quê chắp nhặt dong dài

Mua vui cũng được một vài trống canh ».

Rồi Nguyễn Bình Phương viết tiếp càng động rồ hơn :

 

« Người là cây cần đưa ta trở lại

là nẻo khuất những nồng nàn tinh nghịch

người rừng rú cho ta thơ trẻ

cho ta thấy trên kia không chỉ có trời

trên kia thắp muôn vàn ý nghĩ

dệt bập bùng khuôn mặt của đêm

 

Trong mỗi bước tràn ngập nhịp tim

xen lẩn khúc quanh co con đường hổn hển

chưa cất bước biết mình rồi sẽ đến

ta nhớ người là đang nhớ chính mình »

(1)             Báo Văn nghệ số 2+3+4/14 – 1 -2023

  Ôi ! Buồn nôn quá, không thể đọc lũ thi tặc – giặc thơ nữa !

  Hà Nội, ngày 1 – 2 – 2023

   Đ - H