Cao Quý
SỰ
TRUNG THỰC
Điều trước
tiên tôi muốn nói với mọi người rằng: làm người sống ở đời cần phải sống trung thực. Ý tôi muốn nói ở đây là
sự trung một tiêu chí quan trọng để làm người mà ai cũng phải có. Đối với nhà
văn, tiêu chí về sự trung thực lại càng quan trọng hơn bao giờ hết. Là nhà văn,
anh không thể sống thiếu trung thực và viết dối trá. Nhà văn phải luôn luôn sống
trung thực và viết những cái gì máu thịt nhất. Trong cuộc sống thật, nhà văn
không thể đi ăn cắp, ăn trộm, khai man lý lịch... Trong sáng tác, nhà văn càng
không thể đi đạo ăn hoặc ăn cắp ý tưởng của người khác, không thể giả dối mà
lên mặt dạy đời...
Tóm lại
là, sống ở đời dù nhà văn hay người thường cũng đều phải sống trung thực, chứ
không thể dối trá, lừa lọc. Ai mà dối trá, lừa lọc thì cũng như cái kim sắt để ở
trong túi vải, lâu ngày rồi cũng sẽ chọc thủng lòi ra. Ai dối trá và lừa lọc sẽ
không giấu nổi đâu. Người không thấy thì trời thấy. Kết quả cuối cùng là sẽ phải
nhận chịu nhân quả báo ứng, hiện tại chưa thấy thì đời con, đời cháu sẽ phải nhận
những điều đó.
Tôi muốn
nói có một số nhà thơ, nhà văn trong Hội nhà văn Việt Nam họ sống rất gian trá
và xảo quyệt. Điều dễ thấy nhất là họ đạo thơ, đạo ý văn từ các nhà văn nước
ngoài mà báo trí và các trang mạng liên tục năm này sang năm khác nói mãi về vấn
đề này. Họ ăn cắp thơ người khác như đi chợ, từ Chủ tịch Hội là nhà thơ Hữu Thỉnh
cho đến các hội viên. Tất nhiên, không phải là tất cả, nhưng chắc chắn có nhiều
hội viên đạo thơ như báo chí vẫn đưa. Đạo thơ, ăn cắp văn của người khác là một
điều xấu xa nhất mà giới văn chương nghệ thuật cũng như các độc giả cần phải
lên án và đã lên án từ nhiều năm nay nay.
Xin nói
về nhà thơ Hữu Thỉnh chủ tịch Hội Nhà Văn Việt Nam. Từ khi Hữu Thỉnh lên làm Chủ
tịch Hội Nhà văn Việt Nam, ông ta đã giải tán các ban văn học đề tài của Hội.
Trong đó có Ban Văn học Dân tộc. Để che giấu tội lỗi của mình, Hữu Thỉnh đã giả
vờ quan tâm đến văn học các dân tộc thiểu số bằng cách trao giải thưởng cho một
số tác giả dân tộc thiểu số. Người mà Hữu Thỉnh quan tâm nhất là nhà văn Cao
Duy Sơn quê ở Cao Bằng. Cao Duy Sơn là Phó Chủ tịch Hội văn học nghệ thuật các
dân tộc thiểu số Việt Nam đã được nhận giải thưởng Nhà nước về văn học và giải
thưởng văn học Aseean...
Hữu Thỉnh
đi đến đâu vẫn rêu rao là văn học các dân tộc thiểu số vẫn được quan tâm. Nhưng
trên thực tế, Hữu Thỉnh chỉ dùng sự lừa dối này để quảng bá cho sự lừa dối
khác. Cao Duy Sơn tự khai là dân tộc Tày, quê ở Trùng Khánh, tỉnh Cao Bằng.
Nhưng thực tế không phải vậy! Gia đình Cao Duy Sơn có 8 anh chị, em thì bảy người
khai là dân tộc Kinh. Chỉ có duy nhất Cao Duy Sơn khai dân tộc Tày. Tại sao lại
như vậy? Chuyện thật thế này: Cao Duy Sơn là tên bút danh thôi, chứ tên thật của
Cao Duy Sơn là Nguyễn Cao Sơn. Bố và mẹ của Sơn là người cùng quê Thái Bình,
hai người lấy nhau rồi dắt díu lên Cao Bằng làm ăn. Bố là thợ cắt tóc, còn mẹ
bán hàng xén. Lúc đầu ở huyện Nguyên Bình, rồi huyện Trùng Khánh... Về sau mới
chuyển ra thị xã Cao Bằng. Sơn học đến lớp 9 hệ 10 của bậc học phổ thông rồi đi
vào bộ đội. Sau này đi bộ đội trở về thì công tác ở Phòng văn hóa xuất bản – Sở
văn hóa Cao Bằng. Từ đó Sơn tập tành viết truyện ngắn và lấy tên bút danh là
Cao Duy Sơn. Hai lần đem truyện ngắn đi thi vào Trường viết văn Nguyễn Du ở Hà
Nội đều bị trượt. Đến lần thứ ba, Sơn đổi từ dân tộc Kinh sang dân tộc Tày để
được hưởng chính sách ưu tiên thì may mắn
đến với Sơn. Thế là Sơn được gọi vào trường và học Khóa 4 của Trường viết văn
Nguyễn Du. Công nhận trong thời kỳ này Sơn rất chăm chú học và rất chịu khó viết.
Kết quả cho đến nay Sơn cũng đã viết được vài ba cuốn sách cả truyện ngắn và tiểu
thuyết. Kể ra cũng tạm được, tuy không phải là xuất sắc như Hữu Thỉnh đôn lên.
Nếu Sơn
không khai man lý lịch và không giả mạo dân tộc thì không sao. Nhưng thực tế,
nhà Sơn có 8 anh em ruột thì chỉ mình Sơn khai dân tộc Tày còn lại 7 người kia
vẫn khai dân tộc Kinh thì lộ liễu và gian dối. Không nên ăn gian như vậy, nhất
là nhà văn.
Hữu Thỉnh
đã lấy cái giả dối này để tâng bốc cái giả dối khác. Điều đó cũng dễ hiểu thôi.
Bởi vì Hữu Thỉnh từng là người đạo thơ có nghề ở trong làng văn Việt Nam. Sự
nghiệp văn chương của Hữu Thỉnh không đáng để nhận giải thưởng nhà nước , rồi
giải thưởng Hồ Chí Minh. Những điều Hữu Thỉnh đã làm quả là đáng trách và đáng
phê phán.
CAO
QUÝ