Thứ Tư, 16 tháng 9, 2020

Dịch Vô lối Nguyễn Khoa Điềm ra thơ Việt

 


Dịch Vô lối Nguyễn Khoa Điềm ra thơ Việt

Nguyên bản:

Nguyễn Khoa Điềm

CHỢ  HẺM 

(Tạp chí Thơ tháng 7&8/2020)

Những người đàn bà  rì rầm trong đêm

Đêm đúng là đêm thảng thốt mơ hồ

Gần xa tiếng gà gọi sáng

Tiếng lê dép các bà về họp chợ

 

Hẻm nhỏ

Họ ngồi hàng hai

Không có chiều cạp điều

Cũng không có gạch Bát Tràng xây giếng rửa chân

Họ bó gối trên những mảnh ni long xanh, đỏ

Bên những mẹt rau, dưa, thịt cá

Một vuông chiếu áo quần may sẵn

Dăm bó hoa, mấy khuôn đậu phụ

Thúng xôi ủ kín

Những nải chuổi vàng

Họ cố dầu những đôi chân lội bùn nứt nẻ

Lại để lộ giọng nói vùng quê lam lũ

 

Họ chia đều mỗi người mỗi mảng bóng đêm

Và lấp kín bằng niềm mong mỏi

Họ đợi sáng

Rồi ánh ngày cũng bắt đầu

Tiếng chao chát nói cười, tiếng than thở hả hê

Tiếng rên rỉ của những tờ bạc vụn

 

Phiên chợ hẻm lại bốc mùi quen thuộc

Của rau dưa khắm khú mỗi ngày

Ủ ê từng gian bếp cũ

Dần dà nuôi lớn đời ta!

Đỗ Hoàng dịch  ra Thơ Việt

CHỢ HẺM

Tiếng đàn bà rì rầm, thì thọt

Từ trong đêm tháng thốt mơ hồ

Gần xa gà gáy xô bồ

Tiếng lê dép chợ bà cô về đầy.

 

Hẻm nhỏ họ ngồi đây từng cặp

Không chiếu  điều sắp đặt lối hàng

Không men, không gạch Bát Tràng

Không bờ mép giếng gái làng rửa chân!

 

Họ bó gối bên manh nhựa đỏ

Mấy mẹt rau củ cỏ, thịt dưa

Áo quần may sẵn, dệt thưa

Hoa tươi từng bó cũng vừa bày ra.

 

Mấy thúng xôi hơi xòa ủ kín

Nải chuối vườn ửng chín vàng ươm

Dấu bàn chân nẻ bùn vương

Lộ ra cái tiếng quê hương trọ trề!

 

Họ chia nhau đêm về mỗi mảnh

Lấp kín niềm ráo hoảnh muốn mong

Ngồi chờ đợi đến hừng đông

Rồi ngày rạng tới, ánh hồng hé ra

 

Tiếng chao chát, cười la hả hể

Tiếng rỉ rên bạc bể vụn dành

Thuộc quen mùi chợ nồng tanh

Rau dưa khắm khú đã thành hương quê

 

Từ gian bếp ủ ê chốn cũ

Nuôi lớn ta, chín ủ đời ta

Và thằng trẻ nít lên ba

Hôm nay ta lão gian tà vô song!

       Hà Nội tháng 9/ 2020

                     Đ - H

 

 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét