Thứ Sáu, 11 tháng 2, 2022

dịch chuyển - Vô lối của Phan Quế Mai

 DỊCH VÔ LỐI Nguyễn Phan Quế Mai

Nguyễn Phan Quế Mai
Nguyên bản;
DICH CHUYÊN
Là một cái cây đang trổ hoa.
Tôi tự bứng mình lên
Khỏi người thân, bạn bè, tiếng nói.
Trơ troi
Tôi rụng lá giữa không trung
Tôi lướt qua đại dương
Sâu thắm con sóng mang tên sợ hãi
Tất cả ào ạt muốn nhấn chìm tôi.
Tất cả muốn xóa tan tôi.
Tôi trồng tôi xuống những người xa lạ
Mảnh vườn mới đấy tôi lên
Những chiếc rễ của tôi tứa máu.
Tôi đơn độc giữa những tiếng chim
Tôi trơ trụi giữa thẳm xanh
Tôi tung mình khỏi sự ì ạch
Tôi trút lá khỏi sự cũ kỹ
Tôi rũ mình khỏi mọi thói quen
Tôi mở từng tế bào cây
Tôi uống từng tiếng chim
Tôi ăn từng ngọn gió
Tôi chập chững nẩy mầm
Tôi rùng mình trổ hoa
Tôi đậu quả từ những chiếc rễ tứa máu.
Tôi là một cái cây tự bứng mình lên
(*) Bài in trên Tạp chí Nhà văn & Tác phẩm số 10 tháng 3/4/2015
Dịch sang thơ Việt
Đỗ Hoàng
DỜI ĐI
Là cây đang trổ hoa
Tôi bứng mình lên khỏi,
Người thân, bạn, tiếng nói
Trơ trọi giữa không trung.
Tôi lướt qua đại dương
Sóng mang tên sợ hãi
Tất cả nhấn chìm tôi
Muốn xóa tan tôi mãi!
Tôi trồng tôi xứ ngái.
Vườn mới đẩy tôi lên
Rễ của tôi máu vãi
Lẻ giữa tiếng chịm hiền!
Tôi trơ giữa thẳm xanh.
Tung mình bỏ chậm chạch
Trút lá khỏi quê kệch
Rủ mình xóa thói quen
Tôi mở tế bào cây
Uống từng tiếng chim say.
Tôi đón từng ngọn gió
Chập chững nấy mầm cây!
Tôi rùng mình trổ hoa,
Đậu quả từ rễ máu
Cây biết tự bứng mình
Thiên Hà nào hiểu thấu?
Hà Nội 12-5-2015
Đ - H
Unknown vào lúc 21:27
Không có mô tả ảnh.
Thích
Bình luận

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét