THƠ KHÔNG VẦN VÀ THƠ ,,VÔ LỐI,,
Thơ không vần có từ buổi sơ khai của loài người. Ở nước ta có chiếu, biểu,
thư từ, hịch, lệnh, cáo, tế, hú… Ngôn ngữ phát triển, nhân loại tiến lên, âm nhạc,
thơ ca hội họa càng khởi sắc. Riêng về thơ, xuất hiện thơ có vần, thơ có vần được
phân ra nhiều chi, nhánh.hình, loại, thể…Thơ lục bát, thơ song thất lục bát,
thơ 2 chữ, thơ 4 chữ, thơ 5 chữ, vè, tấu, hài,, thơ đường luật, trong đưòng luật
có ngũ ngôn, thất ngôn, tứ tuyệt, trường thiên, thơ tự do…
Thơ có vần, không vần, không quan trọng, miễn là thơ phảii có tứ. Nhiều
bài thơ không vần có tứ hay đứng mãi với thời gian. ,,Người đẹp,, = Lò Ngân Sủn,
,,Hai bài thơ tình người thủy thủ,, = Hà Nhật.
Thơ ,,Vô lối,, tiếng Việt lược bỏ 1OOo/o vần điệu, nhưng nó là đồ cặn bả
phá hoại thi ca bởi nó không có tứ, không có ý nghĩa gì cả. Người viết vô lối
đa phần kém nát tiếng Việt, tình cảm xơ cứng, tâm hồn bệnh hoạn méo mó, khôn vặt,
ranh ma, gian manh, giả dối, vụ lợi , ném lựu đạn, đi đêm, lọc lừa, mẹo vặt,
len lỏi, ma mị…
Ở nước ta từ giữa thế kỷ XX đến nay những người như Thanh Tâm Tuyền, Lê
Văn Ngăn, Phú Trạm In ra sa ra, Nguyễn Quang Thiều, Mai Văn Phấn, Phan Hoàng,
Phạm Đương, Mai Quỳnh Nam, Nguyễn Bình Phương, Nguyễn Khoa Điềm, Mã Giang Lân,
Hoàng Vũ Thuật, Hoàng Hưng, Nguyễn Phan Quế Mai, Dư Thị Hoàn, Đinh Thị Như
Thúy, Giáng Vân, Vi Thùy Linh, Phan Thị Vàng Anh, Phan Huyền Thư, Đỗ Doãn
Phương, Trần Hùng, Thi Hoàng, Thanh Tùng, Tuyết Nga… rất dốt nát tiếng Việt khi
làm thơ, tư duy méo mó, bệnh hoạn hoạn sính chơi ,,vô lối,, phá nát thi ca Việt
thiêng liêng nghìn đời.
Hà Nội ngày
14/9/2O21
Đ H
THƠ KHÔNG VÀN
HÀ NHẬT
Hai bài thơ tình của người thuỷ thủ (*)
1
Em hỏi tôi :
nước biển màu gì ?
Tôi, người
thuỷ thủ từng lênh đênh năm tháng
Tôi sẽ nói
cùng em
Nước biển dịu
dàng, bí mật và cuồng nộ
Cũng như màu
đôi mắt của em
Song dẫu thế
nào tôi cũng sẽ đến bên em
Và tôi sẽ
làm cho mắt em xao động
Như gió ngày
ngày đưa sóng về trên biển lặng
2
Đêm nay khi
trăng mọc
Thuyền em sẽ
nhổ neo
Em đừng hỏi
tại sao anh đi
Cũng đừng hỏi
chân trời xa có gì vẫy gọi
Anh biết
Nếu ở cuối
trời có đảo trân châu
Hay ở biển
xa có nụ hoa thần tìm ra hạnh phúc
Hay có người
gái đẹp
Môi hồng như
san hô
Cũng không
thể khiến anh xa được em yêu
Nhưng em hỡi
!
Nếu có người
trai chưa từng qua sóng gió
Chưa từng
qua thử thách gian lao
Lẽ nào có thể
xứng với tình em ?
Giữa Biển
Đông, hè 1961
Bài tho được nhạc sĩ Hoàng Vân phổ
nhạc ,,Tình ca người thủy thủ,,
Ai viết tên em bằng ánh sáng
Ai vẽ hình em bằng ánh trăng
(Dân ca Dáy)
LÒ NGÂN SỦN
NGƯỜI ĐẸP
Người đẹp trông như tuyết
chạm vào thấy nóng
Người đẹp trông như lửa
sờ vào thấy mát
Người không khát - nhìn người đẹp
cũng khát
Người không đói - nhìn người đẹp
cũng đói
Người muốn chết - nhìn người đẹp lại
không muốn chết nữa
Ơ! Người đẹp là ước mơ
Treo trước mắt mọi người
THƠ VÔ LỐI
Thanh Tâm Tuyền
CỎ
Em bao giờ là thiên nhiên
anh cúi đầu xuống ngực
dòng mưa sắc lá
đau môi
Cỏ của hoa và hoa của cỏ
những ngón tay những ngón chân những
nụ cười
nắng tháng ba mưa tháng bảy sương
tháng chín
cho thơm đường hôm nay đến sớm mai
hôn từ những ngày dài tội lỗi
chưa quên
Gai trắng con ngươi mở mù lòa
hơi đất nằm trong tóc
thèm muốn mỗi hàm răng
từng móng vuốt
đầy đồng xanh hoa nhiều màu một người
sống sót
Cỏ ơi cỏ kết thành lời
dàn nhạc huy hoàng
cô đơn
Giấc vụng về
tia nhọn sáng
đừng rơi hoàng hôn cánh rừng dầy
những ngực thương nhau
không áo
vì cỏ dại rối bời
Chúng ta ôm thời gian trong suốt
chẳng phân vân
như mặt trời chuyện trò cùng lũ cỏ
như lá cây thầm ngã phủ vai trần
như tiếng tim thốt cười ngoài dĩ
vãng
Liên những bài thơ tình thời chia
cách
I.
Sự em có mặt cần thiết như những sớm
mai
(nếu đời người không có những sớm
mai)
anh trở dậy
đọc thơ Nguyễn Du
những câu lục bát buồn rưng rưng cuối
đường của một ngày
chợt anh muốn viết tặng em
không thể được
em làm con tin ở một thế giới
mà lòng sầu héo là trọng tội
anh cố gắng viết những lời thơ thật
tự nhiên
như câu chuyện buổi còn gặp gỡ
như khoảng trời đơn sơ sau cửa sổ
anh gọi thầm một mình
trong giấc mơ phủ làn tóc biếc
anh biết anh gọi thầm một mình
LIÊN
II.
Anh nhớ em cùng một lúc với thành phố
với những con đường anh đi qua một lần
để đến nhà em anh băng ngang một vườn
hoa vắng
(lần trở về anh ngồi xuống ghế dài
nếu là buổi chiều quạnh hiu mây lá
mùa thu)
một phố bình dân có chợ và những
quán ăn
giản dị như trang nhật kí của anh
ngày bắt đầu yêu em
III.
Trời trắng cánh tay mặc áo ngắn
những cuốn sách nhỏ truyền tay
được viết cho những người ngày mai
cuộc đời tối tăm đòi ánh sáng
anh nâng niu cuốn sách nói đến cách
mạng
nói đến người tâm hồn trái tim tự do
nói đến anh và em
hoàn toàn cởi mở
IV.
Sự vắng mặt của em và bãi biển mùa
đông
thành phố đau từ mỗi cột đèn
mỗi bực thềm cửa đóng
em đi không nón không áo choàng
mưa tầm tã
những cửa sổ đêm muốn hé ra
nổi loạn
và mắt em mặt trời cỏ hoa với môi
anh đằm thắm
và rực rỡ nhớ thương…
Ở QUÁN CƠM BÌNH DÂN
Nguyên bản Lê Văn Ngăn
Quán cơm bình dân ấy mở cửa bên lề
đường đô thị
cô chủ quán vừa nhen bếp lửa cho bữa
ăn chiều
chẳng bao lâu nữa, mưa sẽ thôi rơi
trên ngọn cây cao
và những người khách nghèo sẽ lần lượt
đến
Chúng tôi, những người sinh viên xa
quê hương
chúng tôi đến đây mỗi ngày bên đĩa
cơm, chậm rãi nhai và không nói
Để có thêm chữ nghĩa và tương lai
đành phải sống những ngày ở trọ
Trong những đôi mắt thỉnh thoảng ngước
nhìn lên
thường thấp thoáng hình bóng mái nhà
riêng ở cuối chân trời
Người mẹ già thức dậy giữa đêm khuya
thầm hỏi về con cái mình nơi xứ lạ
Còn mối tình đầu mới chỉ được nối kết
bằng chiếc khăn thêu
vẫn mỏng manh như niềm hy vọng
Quê hương xa xôi
chúng tôi tin hơi ấm của người sẽ sưởi
ấm những ngày tạm trú
Cô chủ quán xinh đẹp
xin cô bước lại gần đây và đừng lo
ngại
Khẩu phần này, giá cả đã được thỏa
thuận từ đầu
Chúng tôi không thể đòi thêm thức ăn
mới
Chúng tôi chỉ mong
một nụ cười xinh đẹp
vài câu nói dịu dàng
Với vẻ đẹp, dù vẻ đẹp có phần bán
mua
chiếc quán sẽ có thêm hơi ấm
những ngày tạm trú sẽ có thêm giây
phút êm đềm
(Nguyễn Quang Thiều)
Một bài thơ viết ở Hà Nội
Có một bài thơ tôi viết
Trong bóng tối
Của thành phố này
Đấy không phải là đêm
Tôi vẫn nhìn thấy những đám mây nặng
Bò trên những mái nhà thành phố
Và vẫn nhìn thấy
Một người đàn bà
Tắm trong một toilet không có rèm
che
Kỳ cọ như tuốt hết da thịt mình
Và vẫn nhìn thấy
Cuộc làm tình ban ngày
Của những kẻ thất nghiệp
Trong chính công sở của họ
Viết lúc 10 giờ 13 phút
H ngủ muộn. 10h13 phút chưa dậy.
Những sự sống trôi qua chiếc giường.
Những cái chết trôi qua chiếc giường.
Và H nhìn thấy trong giấc ngủ
Một tấm thân đàn ông nóng rừng rực
Trôi qua chiếc giường và dừng lại
ở một khoảng trên đầu
lúc 10h13 một người đàn bà khác
khoả thân trong một chiếc giường
đặt ở giữa thành phố
Nguyễn Quang Thiều
CÂU HỎI CUỐI NGÀY
Tôi tựa lưng vào bức tường xám mốc
Đợi chuyến xe tan tầm
Đó là khoảng thời gian tôi đói nhất
và buồn nhất trong ngày
Phía bên kia đường tôi đợi
Những chiếc lá tôi không biết tên
Phủ đầy bụi
Những chiếc lá dịu dàng rụng xuống
Cơn mưa buổi chiều vàng thẳm dâng
lên
Trong cơn mơ đói và buồn
Các cô gái đẹp mặc váy cưỡi xe máy
phóng qua
Như dao sắc phất vào tôi tứa máu
Tôi nấc lên một câu hỏi như người sặc
khói
Rằng nếu tôi lấy họ
Tôi sẽ ngủ với họ thế nào
Và chuyến xe tan tầm lại đến
Ọp ẹp và bẩn thỉu như chiếc lồng vịt
khổng lồ
Tôi vội vã bước vào trong đó
Các cô gái buôn chuyến đang ngoẹo đầu
ngủ
Tóc tai quấn áo sặc mùi cá khô
Giấc mơ sẽ thế nào trong giấc ngủ thế
kia
Và lòng tôi nhói một câu hỏi
Rằng nếu tôi lấy họ
Tôi sẽ ngủ với họ như thế nào.
Quán Sứ - Hà Đông, 1991
PHÚ TRẠM IN RA SA RA
Yêu nhau 3 thì
1. Thì Lãng mạn hậu thời
Ở một thành phố phương Nam khi xe cộ
đã đi ngủ
sự vắng mặt em khởi động nhớ trong
anh
nhớ vào mùa gieo hạt
Nhớ
sáng tạo điệu bước em & ánh mắt
em
môi hé em & vùng ngực nõn em.
Sáng tạo
bàn tay móng ngắn em & vòng ôm
nhiệt tình em
Nhớ mọc ngang tầm im lặng
nhớ huỷ thiêu trùng trùng khoảng rỗng
Ở thành phố khi ý thức đã đi ngủ
anh bay bằng triệu cánh tình yêu về
làng quê phương Bắc
nơi
em đang xoã vùng tóc lạnh run rẩy
thân mai trong rét
chờ anh phủ hơi ấm phương Nam
Ở một thành phố
da em thơm như niềm vắng mặt
2. Thì H[ậu h]iện đại
& chúng ta yêu nhau bằng thứ
tình yêu đã lỗi thời
tình yêu từng xảy ra trong tiểu thuyết
Tự lực văn đoàn chẳng hạn. Cũng có
thể gần hơn
Lối hôn này cóp của Bardot, Fonda –
ai biết
thứ vuốt ve tối qua từa tựa The
Pretty Woman
& chúng ta
yêu nhau như lặp lại
Như là bản sao
chán quá đi mất, em nói
hay mình lao bừa vào nhau đi anh
Nhớ anh da diết – bọn làm thơ chập
cheng đã viết nát
yêu em mê mệt – Barbara Cartland đã
nói rồi
điệu nghệ hơn cả anh, có lẽ
Hay ta chia tay đi em
lại là thứ chia li không miếng nào đặc
sắc
na ná trong phim, xa hơn: truyện cổ
tích
& thì
đành yêu tạm thôi, mình nhỉ!
3. Thì Cổ điển mới
Đất màu ngô
em & anh xe hơn một giờ
chúng ta ngược về lãng mạn lạc thời,
em nói
Đất Cao Lan hẹp mà lòng em rộng
đồi Cao Lan cằn làm hồn anh phì
nhiêu
quành xe vào hiện thực
Trời đang rét mà mắt em ấm
tay anh buốt cho da em thơm
người không dài lời về nghèo khổ
Đất màu ngô
tình yêu màu gì không biết
môtô lạnh cóng hơn một giờ
anh cứ giàu lên từng cây số.
Nguyễn Bình Phương
Buổi chiều câu hờ hững
nước câu mặt trời
mặt trời câu gió
phố câu người đời
ô
quê mùa câu phố
ngày mai câu một ngày mai khác
bằng gương mặt lơ vơ
con mắt câu giọt sương
cái cây ấy long lanh toàn mộng
người chán nản ngồi câu cơn giông
lũ trẻ online câu hy vọng
mặc chiếc áo kẻ sẫm
rộng hơn nghìn ước vọng
của mình
một tôi một xe máy
u u vượt qua cầu
chiếc áo đựng toàn gió
ừ
gió câu mặt trời
giữa mê trận những con mồi
giữa chết bởi săn lùng và sống ngoài
chờ đợi
mỗi người một chiếc cần câu buông
lơi.
Em và hoa
Tiếng nói em màu lam chuyển dần sang
màu lục và
cuốn lên một cái cây chưa tỉnh táo
Cuốn lên những quả chuông vang reo
trận mưa rào
Ngân nga giọng của trăng sao
Da trắng vùi dưới hoa
Hững hờ in trên áo
Mang theo mùi hương chao đảo những bến
mê
Này hồng trắng cúc vàng sen mùa hạ
Hoa cau thì thơm hoa điệp thì buồn
Hoa dâu da ngọn lửa sáng chập chờn
Không ai thấy khuôn mặt em bừng nở
Và em là bí mật của muôn hoa
Em cúi xuống giấc mơ yên ả
Hôn lên mùa thu không còn tôi...
Hà Nội 14/9/221
Đ H
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét