TÂM TÌNH VỚI CÁC NHÀ THƠ TRẺ
(tiếp theo)
Đỗ Hoàng
Đào Trung Việt nói vui: - Anh Hoàng dịch thơ Việt ra thơ Việt mà không
dám dịch thơ thằng Việt.
Tôi chỉ cười.
Xin nói thêm về việc này.
Thật không ai rỗi hơi đi làm cái
dịch thơ Việt ra thơ Việt, nhưng cái thời điên loạn, có những con người viết
điên loạn mà minh là người yêu văn chương hết lòng, yêu tiêng việt minh hết
lòng nên nên phải xông vào trận tuyến chống thi tặc – giặc thơ đang phá nát văn
chương ông cha để lại!
Tôi dịch bài đầu tiên là “Mãi
viên trà” của nhà thơ Hoàng Vũ Thuật. Anh Thuật và tôi là anh em con chí cắn
đôi. Vừa cùng đồng nghiệp giáo viên cấp hai, anh dạy văn, tôi dạy toán; vừa gia
cảnh là đối tượng của Cách mạng. Gia đình anh Thuật bị qui sai địa chủ, nhẹ
hơn tôi.
Tôi, ba tôi trước ở bên Pháp ủng
hộ hết lòng chính phủ Hồ Chí Minh, về nước tham gia bộ đội làm đại đội trưởng
huyện đội nhưng bỏ chạy sang Pháp chống trả quyết liệt Việt Minh bị chết trận.
Tôi lập tờ báo”Người viết trẻ” ra được vài số. Anh Thuật bảo: - Lý lịch mày quá
xấu mà lý lịch tao cũng nhọ nồi, anh em mình viết, họ tóm ngay, mọt gông! Bỏ
đi!
Bỏ đi, tiếc quá, biết làm sao!
*
* *
Tôi đang làm biên tập cho tạp chí
Nhà văn, anh Thuật gửi ra một chùm, trong đó bài “Mãi viên trà”. Tôi đọc không
hiểu Mãi viên trà nói gì. Tôi gửi bên “Diễn đàn văn nghê”, nơi tôi đã từng làm
bên ấy, họ in tất cả cho anh.
“Mãi viên trà” viết cho đúng Hán ngữ
là “Mãi trà viên! Nghĩa là - Bán vườn chè. Nhưng đọc đi, đọc
lại chẳng thấy có việc nào nói bán vườn chè.
Nhân chuyến đi công tác miền trong
ngang qua Đồng Hới, Quảng Binh thấy bên phố có cái quán xập xè đề mấy chữ quán
“Mãi trà viên” người viết ít học chữ cũng xập xè như quán. Nghe anh em Đồng Hới
nói anh Thuật yêu cả hai mẹ con quán này. (Nhà thơ đa tình mà). Tôi vỡ lẽ. Thế
thì mắc chi không viết “Thơ đề tặng quán Mãi viên trà?. Vưa giản dị, vừa rò
nghia mà hay! Tôi dịch nó ra thơ Việt đọc nghe êm tai hơn.. Sau đó tôi dịch nhiều
bài của anh. Mất tình cảm của một người anh nhưng tôi bảo vệ được sự trong sáng
thơ Việt.
(trích)
Hoàng Vũ Thuật
mùi
ở đâu đó rất xa vừa nhìn thấy vừa không nhìn thấy
nghe được sờ được
dòng thác nóng ran hai bờ đêm
nguyên bản cuộc sống vốn thế
cơn sốt bất thần run bần bật
có thể viêm nhiễm sau cuộc phẫu có thể mới ra đời đã biến mất
có thể từ trời cao đổ xuống từ dưới đất trồi lên
mằn mặn nhàn nhạt hương một loài
hoa không tên gọi
mùi mưa mùi nắng mùi gió mùi cáu bẩn mùi nguyên trinh
mùi kiệt quệ mùi phục sinh mùi mùa
mùi của mùi
29/12/2010
Đỗ Hoàng dịch ra thơ Việt
MÙI LỒN!
ở nơi nào đó rất xa,
vừa nhìn thấy bóng ta bà vừa không.
nghe sờ được một dòng thác nóng
hai bờ đêm cháy bỏng râm ran.
nguyên sơ cuộc sống trần gian
bất thần cơn sốt lan tràn bật run.
sau phẫu thuật nhiễm trùng có thể
cái mới ra nhỏ bé đi tong.
từ trời đổ xuống khoảng không
từ đất nảy nở một dòng trồi lên
hương loài hoa chẳng có tên
mằn mặn nhạt nhạt mắm nêm quê nhà.
muì mưa nắng, mùi bùn sa
mùi trinh bạch, mùi thối tha…
mùi mùi!
Vỹ thanh:
Cuối cùng còn lai mùi tui (*)
Cái mùi lồn thối mần đui mũi người!
(*) Tôi – tiếng Quảng Bình
Hà
Nội ngày 4 – 1- 2016
Đ – H
(còn nữa)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét