Thứ Bảy, 23 tháng 5, 2020

Cảm phục Nhà thơ Đỗ Hoàng - Triệu Lam Châu



CẢM PHỤC NHÀ THƠ ĐỖ HOÀNG

Loại thơ vô lối đang hoành hành (Lời của Nhà thơ Đỗ Hoàng). Là một người yêu thơ chân chính, Triệu Lam Châu tôi rất buồn khi cả một guồng chính thống Văn học - thơ ca của nước nhà (Bao gồm Đài phát thanh – Truyền hình quốc gia, Các toàn soạn Báo Nhân dân – Quân đội nhân – Công an nhân dân – Các Báo và Tạp chí Văn nghệ từ trung ương tới địa phương…) mà không có một ai hay Báo hay Đài nào lên tiếng bảo vệ quyết liệt Sự trong sáng của thi ca Việt Nam ngàn năm thiêng liêng. Chỉ có mỗi cá nhân Nhà thơ Đỗ Hoàng lên tiếng MỘT CÁCH CƯỜNG TRÁNG VÀ HÙNG VĨ VÔ SONG VỚI KIẾN THỨC UYÊN BÁC CỦA MÌNH dịch thơ Việt ra thơ Việt.
Trong các nền thi ca của nhân loại từ trước tới nay, có lẽ Nhà thơ Đỗ Hoàng là người đầu tiên phát kiến ra một kiểu dịch độc đáo nhất: Dịch thơ tiếng mẹ đẻ ra tiếng mẹ đẻ!
Tôi nghĩ đấy là một nỗi đau, có lẽ cũng thuộc loại đau nhất thế giới trong lĩnh vực sáng tạo thi ca!
Tôi xin khẳng định rằng: Lịch sử thi ca nước nhà mai sau sẽ ghi công Nhà thơ Đỗ Hoàng là MỘT ANH HÙNG ƯU TÚ NHẤT trong sự nghiệp bảo vệ sự trong sáng của nền thơ Việt Nam ngàn năm thiêng liêng!
Kính chúc Nhà thơ Đỗ Hoàng mạnh khoẻ và tiếp tục thành công trong sự nghiệp quang vinh có một không hai của mình trên thế gian này! (6/12/2015)
  Nhà thơ Triệu Lam Châu


Triệu Nguyễn Gửi Đỗ Hoàng

                                   Quảng Ninh ngày 25 – 4 – 2008

                       KÍNH GỬI NHÀ THƠ  ĐỖ HOÀNG

     Mình gửi Nhà thơ bài thơ của mình nhân đọc bài viết “Vì sao…” của Đỗ Hoàng. Bài viết của Đỗ Hoàng rất hóm, rất thú. Cám ơn nhà thơ đã gợi cho mình cảm xúc…
 Tùy Đỗ Hoàng có thể dùng hoặc không. Chúc nhà thơ khỏe, mọi điều như ý.
                                                                            Thân mến
                                                                             (Đã ký)
   

                                                                             Triệu Nguyễn

Triệu Nguyễn
THƠ VUI GỬI BẠN NHÀ THƠ
Tặng ĐH, nhân đọc bài viết “Vì sao
Tôi dịch thơ Việt ra thơ Việt” của bạn

Sẵn nghề “trích cú, tầm chương”
Sao không kén Tống, chọn Đường mà chơi?
Khen thay bác Đỗ, bạn tôi
Lại đi dịch cái dở hơi – thơ nhà!

“Con” mình mang họ người ta
Mình là bố dượng hay là cha nuôi?
Công mình dù gấp mấy mươi
Tránh sao khẩu chiến ở nơi công đường

Tình thơ chín đỏ, môi hường
Càng yêu, càng thấy ẩm ương, rầy rà
Có lúc thơ như nhành hoa
Gần thi thắm thiết, lùi xa nhạt nhèo
Có khi như nước ao bèo
Nhạt hương mà vẫn trong veo, thầm thào
Vòm thơ chót  vót giời cao
Người ra làm bố, kẻ vào là con!

Đêm thơ trăng lặn tối om
Đèn thơ ai thắp đỏ lòm bấy ai?
Làng thơ mấy vị tranh tài
Văn chương “ơ ất”, hình hài “ất ơ” (*)

Tuổi già cả nghĩ hay lo
Cảm phiền bác Đỗ dịch cho đôi vần… (**)
Tháng 4 năm 2008
Tr – Ng
--
(*) Mượn chữ Đỗ Hoàng
“Họ làm xiếc chữ ất ơ
Thế mà được đặt lên thơ thiêng liêng”
(**) Bài in trên Tạp chí Nhà văn tháng 3 năm 2008


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét