Thứ Bảy, 30 tháng 7, 2022

Hoàng Vũ Thuật - tặc thi - giặc thơ



 Vô lối tắc tỵ GIẶC THƠ Hoàng Vũ Thuật

GIỮ GÌN SỰ TRONG SÁNG THƠ VIỆT
DỊCH VÔ LỐI TẮC TỴ CỦA GIẶC THƠ HOÀNG VŨ THUẬT
Nguyên bản:
Hoàng Vũ Thuật
Mãi Viên Trà
nhiều lúc trò chuyện chiếc bàn con
không muốn thêm ai khác
nhưng nỗi hẫng hụt thường chống lại tôi
như người ta ném đá vào dòng chữ
tách chúng ra khỏi nhau
sự dính kết làm họ bực tức
tuồng bị ném đá
tôi nâng ly trà quánh đặc
tìm một nét nhìn
lâu rồi không gặp
ngu¬ời xa lạ tôi ơi
đôi mắt buồn hơn màu trà khuya sóng sánh
tôi ghi bao điều vụt tới
nhịp thở mái nhà
tiếng kêu con suối khô
dây hoa bò bên triền núi
nấp du¬ới cánh lá bồ đề màu phật
một cô bé một thiếu nữ một ngu¬ời mẹ
cô bé vắt tuổi thơ qua đồi sim
thiếu nữa mu¬ời sáu lần trăng đỏ
người mẹ đội nước lên chùa
dính kết vào nhau
linh hồn tôi
dính vào cành lá
3/2006
(1) Bài in tren Tạp chí Diễn đàn Văn nghệ Việt Nam năm 2006
Dịch:
Thơ đề tặng
Quán Mãi Viên Trà
Nhiều lúc bên chiếc bàn con
Chỉ mình không muốn thêm còn có ai.
Nỗi hẫng hụt chống lại rồi.
Đá tương vào chữ như người ném đau.
Ngỡ là tách chúng rời nhau
Tôi càng tức tối mình đầu dính keo.
Tuồng như bị đá quá nhiều
Ly trà đặc quánh, tôi liều mấy phin.
Mắt căng tìm một nét nhìn
Lâu rồi không gặp người tình tôi ơi!
Mắt buồn, trà sánh khuya vơi
Bao điều vụt đến tôi thời kịp ghi
Mái nhà thở nhịp thầm thì
Tiếng kêu khát bỏng lầm lỳ suối khô
Bên triền núi dây hoa bò
Ẩn mình dưới lá bồ đề Phật thiêng
Một thiếu nữ, một mẹ hiền
Tuổi thơ cô lẻ vắt triền đồi sim
Mười sáu lần trăng đỏ in
Người mẹ đội nước chân ghim lên chùa.
Kết vào nhau tựa thêu thùa
Linh hồn tôi với ngải bùa cỏ cây!
Hà Nội ngày 7 – 9 – 2006

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét