NGUYỄN QUANG THIỀU
(詩賊 - 阮光昭)
– Thi tặc – giặc thơ
Ltg : 詩賊 –
Thi tặc – giặc thơ, nguyên chữ Hán, nhà thơ
Đỗ Hoàng có lẽ là người đầu tiên dùng chữ “ Thi tặc” để chỉ đám “thơ vô
lối” đang hoành hành trên cõi Việt gần thế kỷ nay!
vannghecuocsong.com
Như đã viết “Thơ Vô lối” hoành hành trên
cõi Việt cũng đã tiến gần một thế kỷ. Thanh Tâm Tuyền được coi là ông “Tổ” của đám này. Đến bây giờ ước chừng trên
dười 20 tên gạo cội: - Thanh Tâm Tuyền, Lê Văn Ngăn, Nguyễn Quang Thiều, Nguyễn
Bình Phương, Trần Hùng, Phan Hoàng, Phạm Đương, Inrasara, Nguyễn Khoa Điềm, Mai Văn Phấn, Thi Hoàng, Vi Thùy Linh, Tuyết
Nga, Trúc Thông, Thanh Tùng, Hoàng Vũ Thuật, Phạm Đương, Đỗ Doãn Phương, Từ Quốc Hoài, Mã Giang Lân, Nguyễn Phan Quế
Mai, Giáng Vân, Đinh Thị Như Thúy, Văn Cầm Hải, Mai Quỳnh Nam, Phan Huyền Thư,
Phan Thị Vàng Anh…Tôi gọi đám thơ Vô lối này là loại “GiặcThơ”!. Bọn giặc thơ
viết không có gì cách tân – mới mẻ cả nội dung lẫn hình thức. Nó còn cũ hơn
trái đất. Chúng băng hoại thơ ca Việt bởi kiểu viết vô học, vô văn hóa, dâm dật
bẩn thỉu, gian manh, trí trá, tham quyền,
tham chức, táng tận lương tâm…
Trong bài vịnh “Giặc Thơ” tôi có viết:
“Vô lối một bầy viết ất ơ
Ngu si đần độn chúa dâm dơ”…
Nói thế chưa hết, đám này còn nhiều đặc điểm nữa: táng tận lương
tâm,gian manh, trí trá, xỏ lá ba que, nịnh bợ , xu thời, quỵ lụy, hám tiền, hám
bạc, hám chức quyền, gái gú, hiếp dâm, tứ đốm tam khoanh….
Chúng viết thơ không ra thơ, văn không ra văn, một thứ quỉ không cớ đầu,
không có trái tim!
NGUYỄN QUANG THIỀU VIẾT RẤT VÔ HỌC, VÔ VĂN HÓA, DÂM DẬT BẨN THỈU, SÁO, SẾN, HÔ KHẨU HIỆU…(tiếp theo kỳ trước)
Đỗ
Hoàng
Bọn thi tặc – giặc thơ không có trái tim Thi
sĩ ! Tôi đã có nhiều chuyên luận phê bình « thơ Vô lối » và dịch
hàng chục bài vô lối của Nguyễn Quang Thiều
ra thơ Việt, nay ngắn gọn chỉ những chỗ Thiều viết rất vô học, vô văn hóa, dâm
dật bẩn thỉu !
Thiều học phổ thông rất lổ mổ nên toán pháp, suy luận, lô gic học , văn
luận rất gà mờ !
Ngay mới lên cấp 2, trung học cơ sở các em học
sinh đã học về toán : phân số , giản
ước phân số ; về văn , viêt trong sáng câu văn.
TOAN :
Tìm phân số chỉ một nửa ?
Các em sẽ tìm rất nhiều phân số chỉ một nửa.
½,3/6,4/8, 250/500, 400/800…Nhưng đã học giản ước phân sơ, các em phải đưa về phân số tối giản. Vậy ½ là đáp án cuối
cùng. Điều này rất thuận lợi cho việc giải các phép tính về phân số.
VĂN :
Làm trong sáng câu văn, bỏ chữ thừa thì,
là, và, mà ; chữ lặp lại….Bác Hổ thì, là, và, mà nói : « Không
có gì quý hơn độc lập tự do ».Bỏ thì, là, và, mà , chỉ viết : Bác Hồ
nói : « Không có gì quý hơn độc lập tự do ».
Câu
của Nguyễn Quang Thiều – Thi tặc : « Đã năm năm, mười lăm năm, ba
mươi năm và nửa đời tôi thấy »
Chỉ cần viết : « Nửa đòi tôi thấy
là đủ ». Bỏ được 10 chữ thừa !
Vô
học đến thế là cùng !
Mấy câu : « Những ngón chân
xương xẩu, móng dài và đen tõe ra như móng chân gà mái
Đã năm năm, mười lăm năm, ba mươi năm và nửa
đời tôi thấy
Những người đàn bà xuống gánh nước sông
( Những người đàn bà gánh nước sông)
Vừa
vô học, vô văn hóa, thất đức !
Không ai tả thực cái xấu xa của cô, bà, mẹ
,dì…từng chi tiết cụ thể như thế ! Đúng là giặc thơ !
Đáng lên án là bài « Những người đàn bà gánh nước sông »
được tuyển chọn 100 bài thơ hay ( !) thế kỷ XX. Kẻ tuyển chọn, người in,
lăng bị tùng xẻo, càu đầu trảm không oan chút nào !
Bài
« Bài hát về cố hương » cũng một bài vớ vẩn :
« Kiếp này tôi là người
Kiếp sau phải là vật
Tôi xin ở kiếp sau là một con chó nhỏ
Để canh giữ nỗi buồn – báu vật cố hương
tôi./. »
(Bài hát về cố hương – Sự mất ngủ của lửa)…
Không có ai được làm kiếp người rôi kiếp kiếp lại mơ làm kiếp vật !
Chỉ kẻ điên rồ mới ước làm như thế. Rồi
lại còn : « Tôi xin ở kiếp sau là một con chó nhỏ . Để canh giữ
nỗi buồn – báu vật cố hương tôi./. ». Aragong người Pháp, mà người Pháp họ rất
yêu súc vật, nhất là cho con. Con đẻ họ để đi dưới đát, chứ chó thì họ bế trên
tay. Aragong trong tình yêu với Enxa ước minh thành con chó nhỏ để người yêu bồng
bế trên tay là ước muốn đúng và chân
thành. Còn cái ước thành chó của Nguyễn Quang Thiều là cái ước chó má. Cái ước
đã chó má rồi cái định nghĩa “Nỗi buồn
- báu vật cố hương tôi” càng chó má hơn!
Báu vật thường là vật thể, hiếm, quý như vàng, ngọc….Nếu nhiều quá, mãn tải như
không khí dù ngừng thở một phút là chết cũng không ai gọi báu vật!
Nỗi buồn cố hương hay nỗi buồn kiếp người nhiều
mãn tải ai lại gọi báu vật? Viết, định nghĩa như vậy rất vô học, vô văn hóa.
Nguyễn Quang Thiều luôn viết dâm loạn, vô văn
hóa và bẩn hơn nhà xí như vậy:
… « Và
vẫn nhìn thấy
Một người
đàn bà
Tắm trong một
toilet không có rèm che
Kỳ cọ như tuốt
hết da thịt mình
Và vẫn nhìn
thấy
Cuộc làm
tình ban ngày
Của những kẻ
thất nghiệp
Trong chính
công sở của họ…”
(Một bài thơ
viết ở Hà Nội)
Viết lúc 10 giờ 13 phút
H ngủ muộn.
10h13 phút chưa dậy.
Những sự sống
trôi qua chiếc giường.
Những cái chết
trôi qua chiếc giường.
Và H nhìn thấy trong giấc ngủ
Một tấm thân đàn ông nóng rừng rực
Trôi qua chiếc giường và dừng lại
ở một khoảng trên đầu
lúc 10h13 một người đàn bà khác
khoả thân trong một chiếc giường
đặt ở giữa thành phố
Bẩn thỉu, vô học, vô văn hóa, mất vệ
sinh:
… “Một đêm mẹ đi tiểu 5 lần. Mẹ kêu
đau quá”
(Lịch sử tấm thảm Thổ Nhĩ Kì)
(Nguyễn Quang Thiều)
*
Nguyễn Quang Thiều và đám thơ “Vô lối” không đem đến một hình thức, nội
dung gì mới mẻ cho văn chương nước nhà.
Chúng chỉ tàn phá thi ca nghìn năm thiêng liêng của tổ tiên bằng một kiểu
viết vô học, vô văn hóa, dâm dật bẩn thỉu, kênh kiệu, gian manh, trí trá, lươn
lẹo, ném lựu đạn…đành lừa người đọc… Chúng đúng là một loại thi tặc – giặc thơ!
Hà Nội tháng 7/ 2022
Đ – H
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét