DỊCH THƠ VIỆT RA THƠ VIỆT
Nguyễn Khoa
Điềm
Nguyên bản:
HOA QUỲ VÀNG
Thông đã mọc
nghìn năm
Thành phố
trăm năm
Anh đến một
ngày
Đà Lạt trẻ
Mà anh thì
quá tuổi
Hoa quỳ vàng
Lặng im bên
cửa
Hoa quỳ vàng
Ái ngại
Nở chờ anh
Đã sang thu?
Là hạ?
Vẫn là đông?
Không cao thấp
Sao chập
chùng
Ẩn hiện
Hoa quỳ vàng
Nghiêng
nghiêng
Cánh mỏng
Hồn cao
nguyên
Nương náu đến
bao dung
Em thanh
xuân
Anh quá đỗi
Ngại ngùng với
sương gió
Đượm buồm từng
tấc cỏ
Đà Lạt
Anh có gì
Để nhớ
Sao âm thầm
lưu luyến
Tôi muôn xưa
Hoa quỳ vàng
Em chợt đến
Sau mưa
Để chợt héo
Trước ngày
đông
Tháng giá
Anh chợt đến
Và chợt về
Xa lạ
Chợt trăm
năm
Một khoảnh
khắc
Giao mùa
Hoa quỳ vàng
Hoa quỳ nở
Như mưa.
Ngày 22 .1. 1993
.
HOA QUỲ VÀNG
Thông đã
nghìn năm
Phố thị trăm
năm
Anh đến một
ngày
Ơi! Đà Lạt
trẻ.
Anh thì quá
thể
Mà hoa quỳ
vàng
Lặng im bên
cửa
Là hoa quỳ
vàng
Chút gì ái
ngại
Nở chờ anh
sang!
Là đã tới
thu?
Hay là đang
hạ?
Hay vẫn là
đông
Mịt mùng
sương giá.
Không cao,
không thấp
Mà sao vẫn
chập chùng!
Mờ mờ ẩn hiện
Ơi, hoa quỳ
vàng
Nghiêng
nghiêng cánh mỏng
Hớp hồn cao
nguyên
Chút gì
nương náu
Bao dung
nhân duyên!
Em mãi thanh
xuân
Anh thì quá
đỗi
Ngại ngùng
sương núi
Tấc có đượm
buồm
Đà Lạt tơ
vương.
Anh có gì nhớ
Mà sao âm thầm
Mà sao lưu
luyến
Tới buồn
muôn xưa!
Ơi hoa quỳ
vàng
Và em chợt đến
Sau mưa mặn
nồng
Và để chợt
héo
Tháng giá
ngày đông
Và anh chợt
đến
V à lại chợt
về
Xa lạ buồn
không!
Bất chợt
trăm năm
Trong một
khoảnh khắc
Trời đất
giao mùa
Hoa quỳ vàng
nở
Rỡ ràng như
mưa...
Hà Nội ngày
29 – 1- 2012
Đỗ Hoàng
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét