DỊCH THƠ VIỆT RA THƠ VIỆT
Dịch Vô lối Nguyễn Khoa Điềm
Hồ Tây, 2011
Nguyễn Khoa Điềm
Những chiếc lá sen non
lớn dần
Bạn có thể nghe chúng thở trên mặt nước
Trong vắng lặng của làn sương mỏng
Những chú sâm cầm reo lên trong trẻo
Những người ném câu múa tay như làm phép mầu
Với bầy cá dấu mình trong chuyện cổ
Đôi khi họ lôi lên từ làn nước tối
Một mảnh tang thương đền đài ngày xưa
Chỉ có đôi trai gái chẳng cần biết mùa xuân đang về
Vẫn vùi nhau trong chiếc hôn đỏ
Trên cao, soi xuống mặt hồ
Một quầng mây đầy ám ảnh phóng xạ
Bạn có thể nghe chúng thở trên mặt nước
Trong vắng lặng của làn sương mỏng
Những chú sâm cầm reo lên trong trẻo
Những người ném câu múa tay như làm phép mầu
Với bầy cá dấu mình trong chuyện cổ
Đôi khi họ lôi lên từ làn nước tối
Một mảnh tang thương đền đài ngày xưa
Chỉ có đôi trai gái chẳng cần biết mùa xuân đang về
Vẫn vùi nhau trong chiếc hôn đỏ
Trên cao, soi xuống mặt hồ
Một quầng mây đầy ám ảnh phóng xạ
Ngày 13-4-2011
Nguồn: Thơ Nguyễn Khoa Điềm, tuyển tập 40 năm do tác giả chọn, NXB Văn học, 2012
Đỗ Hoàng dịch ra thơ Việt
HỒ
TÂY
Lá
sen non nõn lớn dần
Ta
nghe như tiếng trong ngần hồ gương
Nõn
nà lặng vắng làn sương
Sâm
cầm rối rít cánh vương đôi bờ
Người
câu tay múa như thơ
Có
nàng tiên cá trong mơ dấu mình.
Đôi
khi dưới nước thình lình
Lôi
lên một mảnh hài hình đền xưa
Gái
trai say đắm quên mùa
Nụ
hôn níu giữ xuân vừa đi qua
Trên
cao soi xuống hồ xa
Đám
mây phóng xạ làm nhòa gương trong!
Hà Nội, quảng
2012, 2013
Đ
- H
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét