Thứ Sáu, 29 tháng 1, 2021

Dịch thơ Việt ra thơ Việt - dịch Lê Văn Ngăn

 


Lê Văn Ngăn 

Nguyên bản:

 MẸ SINH TÔI

 Từ dưới vực sâu , tôi thường nhìn thấy một mảnh trời xanh ở trên cao

lắng nghe tiếng guốc vọng về từ dòng thời gian xa tắp
ước mơ một cảnh đời sáng tươi không phải của mình .



Mẹ tôi sinh tôi ra dưới đáy xã hội
nuôi tôi lớn lên dưới đáy xã hội


Bao nhiêu năm, qua bao nhiêu chiều nắng tắt, bao nhiêu mùa phượng hồng
mẹ vẫn lấy chữ nghĩa trộn với mồ hôi của mình
bện thành một chiếc thang vượt thóat .
Con ạ, đây là chữ nghĩa, mồ hôi và chiếc thang vượt thóat
con mau thoát khỏi cảnh sống tối tăm nầy
còn mẹ, mẹ không còn đủ sức để đi xa hơn nữa .
Giờ đây, tôi đã leo lên bờ vực tối, sống ngang hàng giữa mọi người
nhưng ở dưới xa, mẹ tôi vẫn một mình nằm lại
Hy sinh , tôi thường đọc thầm hai chữ ấy mỗi lúc đi qua các thương trường
để tin vẫn còn những người biết quên hạnh phúc của riêng mình
để nhớ đôi chút kiến thức của tôi vốn sinh ra
từ một người mẹ không biết chữ .
Giờ đây, trong những dòng chữ tôi viết giữa đêm khuya
dường như vẫn lấp lánh nước mắt của người đã khuất .

 

Đỗ Hoàng dịch ra thơ Việt:

GIỚI THIỆU

"Mẹ sinh tôi dưới rốn đời

Nuôi tôi khôn lớn nên người hôm nay

Dưới vực tôi thấy trời mây

Vọng về tiếng guốc tháng ngày xa xăm

Mơ đời tươi đẹp như rằm

Với tôi cảnh ấy ngoài tầm pha phôi.
Mẹ sinh tôi dưới rốn đời

Nuôi tôi khôn lớn nên người hôm nay

Nhiều năm nắng, phượng hao gầy

Mồ hôi mẹ trộn thêm đầy nghĩa nhân.

Bện thành thang vượt thoát thân

Mồ hôi chữ nghĩa c thần con lên.

Con mau thoát cảnh màn đêm

Mẹ không còn được đá mềm chân săn.

Giờ con vượt vực tối tăm

Sống ngang hàng giữa hàng trăm con người.

Dưới xa nằm lại mẹ tôi.

Hy sinh, tôi nhẩm từng lời chợ buôn.

Để tin mọi viêc vuông tròn

Hạnh phúc người đã mỏi mòn riêng quên!

Tôi giờ có chữ thánh hiền

Từ người mẹ không biết tên lớp trường.

Những dòng viết giữa đêm sương

Ánh lên nước mắt, mẹ thường sẻ chia!

 

Hà Nội quảng mười năm trước

Đ - H

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét