Thứ Sáu, 15 tháng 1, 2021

Dịch Vô lối Nguyễn Khoa Điềm

 


VÔ LỐI NGUYỄN KHOA ĐIỀM

Nguyên văn:

CÕI LẶNG
Nguyễn Khoa Điềm


Cõi lặng. Anh soi thấy mặt mình 
Với nỗi buồn trong sạch

Cõi lặng. Không tiếng động nào khác 
Tiếng đập trái tim anh

Người ơi, tôi yêu người tha thiết 
Tôi sống với người, chết vì người

Cõi lặng. Tôi vượt qua ghềnh thác 
Đến những miền trong xanh

Ngày 17-1-2003

Nguồn: Thơ Nguyễn Khoa Điềm, tuyển tập 40 năm do tác giả chọn, NXB Văn học, 2012

BÌNH GIẢNG:

Chuyển sang Văn xuôi:

Cõi lặng. Anh soi thấy mặt  mình. Với nỗi buồn trong sạch. Cõi lặng. Không tiếng động nào khác, Tiếng đập trái tim anh. Người ơi, tôi yêu người tha thiết. Tôi sống với người, chết vì người. Cõi lặng. Tôi vượt qua ghềnh  thác. Đến những miền trong xanh!

 

 Chuyển sang văn xuôi mới biết nó không ra thẻ loại gì, phú không ra phú, sớ không ra sớ, tế không ra tế, bản tự kiểm điểm trước chi bộ không ra bản kiểm điểm trước chi bộ . Bản khai tù không ra bản khai tù. Nó là một quái thai, quỷ ba đầu sáu chân Văn chương  Việt Nam ở thời Đảng Cộng sản Việt Nam bạo quyền toàn trị!

    Tôi đã có chuyên luận “ Cõi Lặng – tập sách yếu kém dưới trung bình” – in trên vannghecuocsong.com. Nay chỉ bình bài Cõi Lặng.

 

 Nguyễn Khoa Điềm lúc đương chức thì có trùng trùng điệp các nhà học giả, học thật, tiến sĩ bò, tiến sõ trâu, tiến sĩ vịt, tiến sĩ chó… bốc thơm, đễn cục cứt của Điềm cũng thơ hay! Duy một người phản bác lại thơ Vô lối Nguyễn Khoa Điềm là tôi  - Đỗ Hoàng

  Nguyễn Du có phóng dịch một câu rât hợp cảnh  trong Kiều lúc này:

“Đã rằng bứng kín miệng bình

Nào ai có khảo mà mình lại xưng.”

Anh về Cõi lặng, anh mới soi thấy mặt mình, còn Cõi ồn thì theo lý trên, anh không bao giờ soi thấy được. Điều ấy quá đủng, nhân gian ai cũng biết, Cõi ồn anh làm sao soi thấy mặt mình. Vì mặt anh phải hóa trang, đeo mặt nạ. Cõi ồn không phải một mình anh, ai nhập hội Cõi ồn đều phải như vậy! Nhân gian biết tỏng tòng tong.  Người ta phán lâu rồi: “Cướp đêm là giặc, cướp ngày là quan”! Còn cụ Tổ nhà anh nói: Quan trường thị nô lệ trung chi nô lệ hựu nô lệ”. Ai chả biết. Nhưng anh giả đeo mặt nạ để hưởng đầy đặc quyền, đặc lợi trong ấy , giờ anh mới ngộ ra, dù ngộ chưa đủ, người ta mới chú ý.

 Câu trên không phải thơ, nó là bản tự kiểm điểm công tác của con chiên, phật tử. Đảng  Cộng sản Việt Nam không bao giờ có kiểu đảng viên sám hối và thú tội được câu như thế này..

Thôi thế cứ cho anh là thành thật đi. Vì mặt giả của anh đã làm bao nhiều điều tệ hại, nhưng mặt thật của anh và nỗi buồn trong  sạch của anh có thật không? Làm sao mà thật được? Anh cũng ngoắng lên. Chúa và Phật cũng không dám tự xưng mình “ có nỗi buồn trong sạch”, thứ gì anh, một con người trần đang đầy tham , sân, si :

“Làm người chưa trọn kiếp người

Còn mơ kiếp Phật cao vời thế kia

Kiếp người đâu dễ dứt đi

Cõi trần những thứ tham si hại mình”

(Đỗ Hoàng)

 Buồn anh sao mà trong sạch được. Anh đang oán bọn lại quả cho anh không như cam kết trong phim “ Nguyễn Ái Quốc ở Hồng Không” anh ký duyệt trên triệu đô, “ Làng văn hóa các dân tộc” 2 triệu đô, Phim “ Dòng sông phẳng” lặng nửa triệu đô”, và nhiều dự án ma khác! Có dự án anh cuỗm hết không chia chác cho bọn chúng, chúng đang muốn xin tí tiết anh! Buồn anh làm sao mà trong sạch. Rồi cái buồn cố hữu sẽ theo anh về nấm mồ trong lăng mộ họ Nguyễn Khoa là anh không phải Đảng viên Đảng Cộng sản Việt Nam mà anh man khai lý lịch để luồn sâu leo cao lên đến Nhất phẩm triều đình. Dù hồi hưu rồi nhưng anh vẫn nơm nớp lo âu. Vi ông cậu bên vợ anh là Nguyễn Đức Đạo nguyên Trưởng Phân xã TTX Trị  -Thiên thời chống Mỹ, giờ ở Huế cách nhà anh không đầy cây số đã lên tận triều đình gặp Vua Lê Khả Phiêu là bạn chiến đấu của mình ở chiến trường Trị  - Thiên tố cáo anh man khai lý lịch Đảng luồn sâu leo cao! Anh làm sao có nỗi buồn trong sạch? Rồi nhà báo Nguyễn Quang Vinh  tức Nhà thơ Vĩnh Nguyên bị anh danh nhân bí thư Chi bộ Hội Văn nghệ Bình Tri Thiên khai trừ ra khỏi Đảng tố cáo anh “ Giấy chuyển sinh hoạt Đảng đi không hợp lệ, thì giấy chuyến sinh hoạt Đảng về không hợp lệ, sao anh dám nhận Huy hiệu 40 năm tuổi Đảng?”. Buồn anh là buồn con chuột, vớ vẩn!

 Tiếp đến là hai câu vô lối sượng sạo, giả dối, sáo rỗng, miệng nam mô, bụng bồ dao găm, hô khẩu hiệu, nhạt nhẽo, xơ cứng, khô khan đại hạn, vờ vịt,.. vừa kém tình nhân loại, vừa gượng gạo, vừa sến, vừa đóng kịch ti vi.. bậc nhất trong  tiếng nói nhân loại:

Người ơi, tôi yêu người tha thiết 
Tôi sống với người, chết vì người

 Câu kết sám hối rất bậy bạ:

Cõi lặng. Tôi vượt qua ghềnh thác 
Đến những miền trong xanh

 Nhân quần ai cũng biết miền anh dựng nên nó chẳng trong xanh gì. Người ta có quyền chối bỏ nó. Nhưng anh đã hưởng thành quả trong cái miền không lấy gì trong xanh ấy. Nhà anh có có lính gác, đất được phong tước vài trăm triệu đô, con cái vào làm những nơi lầu son, gác tía, chỗ hái ra vàng, ra bạc. Giờ về Cõi lặng, anh lại đạp đỗ Cõi ồn của Anh sao?

 Tóm lại bài Vô lối Cõi Lặng không phải THƠ CA NÊN KHÔNG NÊN MẤT THÌ GIỜ TÌM HIỂU NỘI DUNG, NGHỆ THUẬT DÙNG TỪ, ĐẶT CÂU. Nó cũng là một loại quái thái Văn chương đương đại!

Hà Nội 12 – 12 – 2017

Đ - H

DỊCH RA THƠ VIỆT

Đỗ Hoàng dịch ra thơ Việt

 

CÕI LẶNG

Cõi lặng, anh soi thật mình

Nỗi buồn trong sạch, trắng trinh giữa đời

 

Cõi lặng, không tiếng nào rơi

Tiếng tim anh đập muôn đời nào yên

 

Yêu người tha thiết thiêng liêng

Nguyện cùng sống chết, đảo điên vì người

 

Cõi lặng, ghềnh thác vượt rồi

Đến miền thanh sạch, tuyệt với trong xanh!

 

Hà Nội quang 2012

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét