Thứ Tư, 27 tháng 1, 2021

TÂM SỰ NGƯỜI LÍNH



TÂM SỰ NGƯỜI LÍNH


ĐỖ HOÀNG


(*) Bài "Khẩu AK của tôi được in báo Quân khu 4 năm 1972



               KHẨU AK CỦA TÔI (*)

Khẩu AK này đồng đội trao tôi
Tôi đón nó bằng tình yêu chân thực
Khi ôm súng ghì ngang trước ngực
Tôi hiểu ra lẽ sống đời mình.

Trong những ngày đất nước không bình yên,
Buổi ra đi lòng náo nức.
Tôi có cả niềm tin mơ ước.
Lúc quàng khẩu súng qua vai!

Tôi biết quê hương đồng đội nhìn tôi.
Nghe toàn thân nóng ran cùng súng.
Muôn ánh mắt đều nhìn về một hướng.
Phía bên kia cao điẻm là thù!


 Khẩu AK này đồng đội trao cho.
Tôi hiểu giá từng viên đạn thép.
Đồng chí của tôi có người đã khuất
Để cho tôi khẩu súng lành nguyên.

Ôi tất cả những gì quý mến yêu thương.
Và xiết bao cảm kích.
Tôi biết không thể nào nói hết
Niềm tin yêu đồng đội gửi cho mình.

Tôi nghĩ đời tôi như khẩu tiểu liên.
Lòng căm giận biến thành viên đạn bắn
Cuộc đời tôi trên chiến hào nóng bỏng
Khi quân thù chưa cút khỏi nơi đây!

Khẩu AK này đồng đội trao cho,
Tôi đón nó bằng tình yêu chân thật.
Khi ôm súng ghì ngang trước ngực
Tôi hiểu ra lẽ sống đời mình!

       Cao điểm chốt 176, biên giới Việt - Lào    12 - 1 972


CÔNG VIỆC BÌNH THƯỜNG CỦA
         NGƯỜI LÍNH HÔM NAY


Mồ hôi thấm ướt ba lô con cóc,
Cơn khát khô người khi vượt đồi tranh.
Ước chừ đây tìm ra bát nước.
Ngoài ra không còn ước gì thêm!

Qua bãi B52
Cảnh vật hoang tàn.
Ai cũng rợn người khi tiếng máy bay vọng đến!
Hồi hộp vô cùng người bạn sát người tôi.

Lạ lùng sao ta quên khát mất rồi.
Vất nhành dâu bên đường vượt dốc.
Và cũng quên đi phút giấy nặng nhọc.
Quên đi cái gì suy tính lo toan.
 
Phía sau lưng là đồng bằng màu xanh.
Ai cũng mong ngày về quê mẹ.
Ở nơi đó có ước mơ thuở bé,
Cho ta lên đường với một niềm tin1

Cái khát cái vui,
Đời lính thường tình.
Nó cũng quen đi như tiếng bom, tiếng đạn.
Khổ lắm đấy, chẳng khi nào nghĩ đến.
Hết mệt rồi, cười biết mấy là thương!

Một tháng ba lần ta chuyển gạo lên.
Qua bãi B52, qua vùng địch giữ.
Ta ở chốt thêm nhiều năm tháng nữa.
Bằng những công việc bình thường
                         giản dị hôm nay!

               Cao điểm chốt 176 , Biên giới Việt - Lào      11 -  1972

NGÕ ẤY





Ngõ ấy không có tên,
Bóng cây lồng trăng sáng.
Rập rờn trên đôi bóng.
Gió lùa qua êm êm.

Anh nắm bàn tay em,
Cho ngày xa gấn lại.
Hương tóc bay vồi vội,
Và lời em thiết tha.

Chuyện của những ngày xa,
Sáng lên từ ánh mắt,
Anh hiểu lòng chân thật,
Nhịp nhịp trái tim em!

         *

Ngày mai anh sẽ đi
Phía chiến trường đã gọi.
Gặp bao cô bộ đội
Cũng như là gặp em.

Ngõ ấy không có tên,
Chỉ chùm phong lan dại.
Kỷ niệm là mãi mãi,
Một chiều về với em!

            
                  Viện 43 , Tiền phương
          Tháng 12 – 1973

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét