THO TU DO – DO HOANG
Nhặt từ bùn
Bông sen trắng, bông sen hồng
Hương thơm nghìn năm!
Nhặt từ bùn
Hòn than đen nhánh ánh trời
Mà cánh rừng đại ngàn còn in
dấu vết
Biết đốt những mùa đông
Sưởi nồng trái đất
Nhặt từ bùn
Hạt thóc
Nằm trong tối đen hơn trăm triệu năm
Đến hôm nay
qua hơi bàn
tay người lại mọc
Cho mùa màng thêm hạt
Như tinh yêu ủ chin bất ngờ
Và cũng bất ngờ
Nhặt từ bùn câu thơ
Thời gian
không hóa thạch!
Huế 1982
NGỦ QUÊN
Không có mặt trời
Trái đất
ngủ quên
Trong triệu năm băng giá
Không có con thuyền
Dòng sông
Ngủ quên
Và tự xóa mình khi về biển cả!
Không có người đi
Con đường
Ngủ quên
Và cũng vào cây cỏ!
Không có tình yêu
Trái tim ngủ quên
Bao lứa đôi
Hóa đá!
Huế 1982
21- PHÚT EM QUA
Mỗi chiều
Mỗi sớm em qua
Như tia nắng xanh như ngôi sao bạc
Trai tim tôi
Bị
mũi tên Ê rốt (*)
Đam mê này
Ai gỡ cho ra?
Tôi
biến thành con bò vàng đưa em ra đảo
Thành hạt mưa ái tình lần mò xuống hang sâu
Cái phút em qua
Thơ tôi
không là mộng ảo
Cái phút em qua
Tôi là mối tình đầu!
Em đi giữa phố chiều nay
Dịu dàng như mầm tơ mới nhú
Tiếng chân em
ấm
lại tim tôi băng giá
Cỏ cây yêu đời
Cây cỏ
thêm hai lần.
Nếu một ngày không ra phố trông em
Ngày ấy chỉ còn một nửa
Tôi biết đời tôi đáng sống
Phút đời thường
Có em qua!
Huế 1983
(*) Tích thần thoại Hy lạp
EM VÀ RƯỢU
Ruợu là em
Để tôi say mãi
Tôi đi ngược dòng đời
Có kẻ thóc mách bảo tôi
-
Mày nhúng hơi men – mày chết
-
Thuốc độc đấy -
mày chưa biết.
-
Tuổi còn xanh – xa lánh đi!
Tôi vẫn để ngoài tai
Mặc lời oán hờn.
Em là hổ (*)
Người xưa còn yêu!
Em là rượu
Ai mà cầm được!
Tôi yêu em
Không một phú ngại ngần!
Tôi uống em
Uống luôn cả ánh mắt say
Em chẳng ngả nghiêng
Mà tôi thì nghiêng ngả.
Em vĩnh hằng muôn thế kỷ
Tôi thì một kiếp say thoáng qua!
Huế 1983
(*) Tích trong truyện cổ tích Việt
23 - CHẤP NHẬN
Đấy là khi
Em nhận ra trái tim mang vết chém
Dấu lọc lừa của kẻ bán buôn
Sự chia ly ấy
Làm năm tháng đau buồn
Em sẽ sống trăm năm cô đơn
Trăm năm cô đơn không tìm phương trời nào nữa
Nếu trái đất này
Mang trái tim như thế!
Huế 1 – 9 – 1984
MỘT NGÀY
Một giờ có em
Anh có một ngày tuyệt đẹp
Hai mươi bốn giờ đi qua
Anh có hai mươi bốn ngày tuyệt đẹp
Anh say mê ánh mắt em
Như mặt trời say mê trái đất
Tự đốt thân mình
Thắp sáng đêm đen!
Một tháng
Một năm
Một đời
Anh triệu ngày tuyệt đẹp
Nếu anh cứ chờ đợi cho trái đất quay một vòng quanh mình
nặng trĩu để tính vào đêm có được một ngày
Thì Thiên Hà này sẽ rất ngắn ngủi
Như đời sống thực của phút giây!
Huê
1983
Kho¶ng c¸ch
Ch¼ng
cã kho¶ng c¸ch nµo gi÷a c¸c v× sao mµ ¸nh s¸ng kia kh«ng tíi.
NhiÒu
v« cïng gÇn l¹i trong tÇm tay
Nhµ
thiªn v¨n cã thíc ®o cùc tiÓu
§Ó
®i hÕt kh«ng gian
chiÒu réng
lÉn chiÒu dµi!
Nhng
em !
Ch¼ng
ë ®©u trong thiªn thÓ.
ChØ
c¸ch anh lèi phè, con ®êng.
ThÕ
mµ anh cha mét lÇn ®Õn ®îc.
Dï
tèc ®é tr¸i tim nhanh h¬n ¸nh s¸ng rÊt nhiÒu!
ThÕ
míi biÕt,
T×nh
anh chØ lµ tho¸ng chèc
Tríc
t×nh em
vÜnh viÔn thêi gian!
DÔ
dµng chi trong ®êi ®i hÕt?
Kho¶ng
c¸ch
Tõ tr¸i tim ngêi
®Õn tr¸i
tim t«i!
Phè Cén 7-1983
26 - Buån
Cã
ngêi lÊy chÊt liÖu trong thiªn nhiªn lµm tr¸i tim cña m×nh
Cßn
t«i,
LÊy
buån
Lµm
tr¸i tim t«i
Buån
h×nh thµnh nªn t«i.
Tõ
¸nh m¾t,
Lµn
mi,
Tõ
d¸ng dÊp, nghÜ suy!
T«i
chÕt ®i
V×
buån!
T«i
sèng thªm
Nhê
buån !
Còng
v× buån
Mµ
t«i yªu.
Còng
v× yªu
Mµ
t«i buån!
T«i
cã thÓ mÊt ®i
Nhng
buån
Cßn
m·i!
HuÕ 1983
Th¬ ®êng cµy
TÆng H«ng ThÕ
B¹n
Trong th¬ b¹n.
ViÕt c©u lôc b¸t
gi÷a hai ®êng cµy.
T×m tø th¬ trªn
ch©n ruéng kho¸n.
Buæi ra ®ång thøc
cïng sao Mai!
T«i ®Õn nhµ mét
ngµy ba lÇn kh«ng gÆp
Bµn ghÕ, chiÕu
giêng ngñ mª
ViÖc nhµ n«ng
ch¼ng hÑn buæi vÒ!
T«i thÈn thê
tríc nh÷ng chång s¸ch ngçn ngang
Sau ®ît b¸n
khoai,
S¸ch b¹n cã thªm
nhiÒu,
Vµ c¶ s¸ch khi
®îc tiÒn nhuËn bót.
Ýt ái v« cïng mµ quÝ gi¸ biÕt bao nhiªu!
B¹n lµm ra h¹t thãc.
Nhng trong bå ch¼ng hÒ d dËt.
§Õn giªng hai còng ch¹y t«n, ch¹y tèc.
T×m ®Êt trªn ®åi vì thªm s¾n, thªm khoai!
C¶nh nhµ n«ng sÊp, ng÷a
Ghi ®îc c©u th¬ ra ruéng kÞp theo ngêi.
Nhng ®äng l¹i trong th¬ b¹n viÕt
Lµ niÒm vui, nçi buån,
Cuèc cµy!
Bè
Tr¹ch 1982
§õng nh¾c tªn em
Suèt
th¸ng ngµy
Anh
th¶ng thèt kh«ng yªn
GiÊc m¬ ®Ñp ch¼ng vÒ ®îc n÷a.
Anh ®©u ngê tõ gi©y phót ®ã.
ThÕ lµ em vÜnh viÔn xa råi!
Cha mét lÇn gi¸ l¹nh tim ¬i!
Sao th¾c thám thng ngµy qua qu¸ ®æi.
Em ®i råi tõ ®©y ®©u cã l¹i
Khót×nh ca em h¸t lÇn ®Çu!
Th«i ®õng nh¾c n÷a ®Ó lßng ®au.
¢m hëng Êy cµng thªm da diÕt
Ai v« t×nh vÉn ngêi sung síng nhÊt
Anh gi÷ hoµi kû niÖm Êy mµ chi?
Cã mét thêi t¬i ®Ñp ®· qua ®i.
Gãc phè nhá kh«ng cßn ngêi vÒ n÷a.
C©y phîng g× cø ©m thÇm r¬i l¸
Nhµnh kh« gÇy trong bao nçi niÒm riªng.
HuÕ tõ nay xa v¾ng bãng em,
Dßng H¬ng Giang lÆng lê xu«i m¶i miÕt
Nçi buån cò chØ riªng anh nhËn biÕt.
Trong ngµy ®«ng thÊt thëng däc Trêng
TiÒn.
Thªm mét lÇn xin ®õng nh¾c tªn em.
Kû niÖm thµnh xa cã bao giì vÒ l¹i,
§Ó cho anh mu«n ®êi tiÕc nuèi.
Vøi nh÷ng g× quÝ gi¸ ®· mÊt ®i.
N¬i phè nhµ em ë vÉn cßn kia,
Vµ lÆng lÏ thêi gian kh«ng t¨m tiÕng.
Còng xin ai mét lÇn ®õng nh¾c ®Õn.
§Ó nçi buån thµnh ngäc gi÷a lßng anh!
Quèc Häc -HuÕ 6 - 1983
Tríc 3 000 0c
Tríc
3 000 o C
S¾t
thÐp bèc h¬i
Khèi
vËt chÊt biÕn rhµnh nh÷ng dßng cêng lu ®Æc qu¸nh
Kim
lo¹i lÉn trèn cïng ¸ kim
Ph©n
tö A
Ph©n
tö B
Kh«ng
cßn nguyªn vÑn khèi h×nh.
0
Lß
nhiÖt luyÖn t×m ra tinh chÊt
0
Tríc
3 000 oC
Con
ngêi ®èi diÖn nhiÖt n¨ng
Ho¸
th©n thµnh ngän löa
0
Vµ cßn l¹i
Khi
vËt chÊt bay h¬i
Giät
m¸u hång
Kh«ng
bÐ nhá!
HuÕ 1985
30- Tríc tranh mü nh©n
T«i
nh×n
Nh÷ng
bøc tranh mü nh©n.
Treo
trong phßng ngêi tr¸ng niªn
Bªn
bµn lµm viÖc.
ThiÕu
n÷ Êy cã mét thêi qu¸ ®Ñp.
Ho¸
thµnh tranh
L¹i
gÆp tuæi giµ!
Mét
qu¶ng ®êi trÎ trung s«i næi tr«i qua,
T«i
kh«ng nghÜ t×nh yªu ®· mÊt.
Tr¸i
tim trong ngùc ngêi tr¸ng niªn cha chÕt.
Cã
viÖc g× ®©u,
Mµ
tù dèi m×nh!
Cuéc
sèng t×nh yªu v« cïng,
C¸i
®Ñp thËt
Trong
®êi cã thùc!
§õng
®Ó nh÷ng th¸ng ngµy sèng ®éng nµy sinh ®«i
cïng
bøc tranh chÕt!
HuÕ 1983
ChÝ Lín
KÝnh L·o Tö
BiÕt
®îc ngêi.
Khã
l¾m!
BiÕt
®îc m×nh.
Khã
l¾m!
BiÕt
®îc ngêi,
BiÕt
®îc m×nh.
§Êy
lµ bËc th¸nh!
G¾ng
lµm chÝ lín.
§õng
®Ó mÊt m×nh.
Anh
sÏ l©u dµi…
§Õn
Còng
thµnh vÜnh h»ng!
Hµ Néi 12-9-1997
B×nh yªn
§êng
biªn giíi,
Con
ngêi tù ®Æt ra.
T«i
nh×n ®Êt,
Kh«ng
chia ®Þa giíi.
T«i
ng¾m trêi
Trêi
liÒn d¶i xanh xa!
Ngay
c¶ trong xa x¨m vò trô
G¾n
thÞt liÒn da!
ThÕ
mµ ®Êt níc
Mét
tÊc ®Êt ®æ kh«ng Ýt m¸u,
Mét
m¸i nhµ ch¸y ®Õn lÇn ba
Bao
con s«ng, ngän nói
Lµm
®êng biªn cho mu m« quØ ma.
Nh÷ng
xø së thanh b×nh ®æi b»ng m¸u nãng.
HiÓu
nçi ®au khi rêi níc, xa nhµ!
M¬
vÜnh viÔn b×nh yªn vò trô
Th¶m
cá, biÒn ng«, vên chuèi
¸nh m¾t nh×n n¨m
ch©u cña ta!
Qu¶ng T©y,Trung Quèc ngµy 13-5-2006
§ç Hoµng
Con Tr©u gÇy
Con
tr©u gÇy,
Con
tr©u gÇy
T«i
nhËn ra nã khi chØ chÊm xanh trªn ®ång.
Con
tr©u gÇy lÆc lÌ kÐo chiÕc xe chÊt ®Çy ngò cèc
Bät
miÕng cña nã tu«n ra tr¾ng
Trªn
chiÕc xe tèc hµnh 200 c©y sè giê
T«i
vÉn nghe tiÕng con tr©u thë rèc.
TiÒng
thë rèc cña mét loµi thiÕu ¨n quanh n¨m, cha mét b÷a no!
¤i!
T«i
nhËn ra,
nã
lµ con tr©u cña hîp t¸c x· mµ mÑ t«i nhËn c«ng giao cho t«i ch¨n tõ thuë bÐ.
Con
tr©u Vå m¹nh mÏ
Tai
l¸ mÝt, ®Ýt lång bµn, hµm hæ mang,
CÆc
b¸nh l¸i, ®¸i khoai tiªn, cæ cæ liÒn, da da giÊy, m×nh bèn xo¸y
Sõng nóc kiÒng,
ch©n cèi ®¸…
Gi÷ ngêi t×nh nh cäp gi÷ måi
Nhng
cµy hÕt ruéng bèn mïa cho hîp t¸c.
Con
tr©u Vå cïng n«ng phu lµm ra h¹t thãc!
H«m
nay
Con
tr©u gÇy ë níc Trung Quèc kÐo chiÕc xe rêi r¹c
Mét
gia tµi cá r¬m
Bao
n¨m råi nªn nã cµng yÕu h¬n.
T«i
nhËn thÊy
§ång
®Êt ë ®©y réng gÊp mêi lÇn ®ång ®Êt quª t«i,
Ngêi
ë ®©y nhiÒu gÊp mêi lÇn ngêi quª t«i.
Con
tr©u gÇy vÉn chØ ©n n¾m cá
Ngò
cèc chÊt ®Çy nhng nã
Qu¶ng T©y,Trung Quèc ngµy 13-5-2005
B¶n ChÊt
KÎ
xÊu
Kh«ng
t×m .
¥
®©u
Còng gÆp !
Ngêi
tèt
Cè t×m .
Mµ
kh«ng
ThÊy
mÆt !
0
KÎ
xÊu
§Ëy che .
VÉn
lßi
Cè tËt !
Ngêi
tèt
Vïi
lÊp !
Cø ngêi
S¾c ngäc !
Hµ Néi 6-7-2001
Anh
C¶
Trong
téc ViÖt
Ngêi Kinh lµ anh c¶ .
Nªn nhưêng em
tõ h¹t g¹o ch¸y må h«i n¨m n¾ng mêi s¬ng lµm
ra .
tõ tÊm ¸o dÖt ba n¨m nu«i t»m ¨n ®øng .
Trong téc ViÖt
Ngêi Kinh lµ anh c¶
Nªn nhêng em c¶ ®iÓm thi vµo líp,
C¶ suÊt u tiªn ®i häc níc ngoµi,
Nhêng em
Chç ®øng,
Chç ngåi ...
Trong téc ViÖt
Ngêi Kinh lµ anh c¶ …
Ngi Nga,
Ngêi H¸n Còng thÕ!
11-1-2002
Chèng l¹i m×nh
Chèng
l¹i m×nh lóc ®øng trªn traÝ ®Êt!
-
Ta tù ®Èy ta vµo kh«ng gian.
ý nghÜ hoang tµng
ViÖc
lµm kh«ng tëng!
Nhng
ta kh«ng cßn c¸ch nµo kh¸c,
NÕu
trong tõng gi©y kh«ng chèng l¹i m×nh!
Kh«ng
chèng l¹i m×nh
Kh«ng
ph¶i Vò trô
Mµ
ngay
Ta
Còng
kh«ng
Tån
t¹i!
Hµ Néi 7-9-1994
Ký øc Hµ Néi
Cuèi
giê vui,
§Çu
b¹c!
Hå
G¬m phîng rùc th¾m bê.
Th¸ng
n¨m xa m¶nh ®êi ®au ®¸u.
Ta
vÒ
Hµ
Néi thµnh xa!
Ngêi
khãi s¬ng
Ngµy
kh«ng lu gi÷.
Ch©n
trêi lì lêi hß hÑn.
Phè
dµi quªn l·ng xa x¨m
Cá
c©y thªm lÇm lçi
§iÒu
tr¨m n¨m!
Ngµy
xa,
Ngµy
xa Êy.
§êi
thùc cßn giÊc m¬!
Cha
nªn niÒm vui, nçi buån,lêi hÑn…
Ta
vÒ
Hµ
Néi thµnh xa!
Hµ Néi thu 1989
TRÊN ĐÔI CÁNH THIÊN NGA
Không gian quanh em như làm bằng tơ
Âm thanh quanh em
Êm như thơ!
Cuộc sống bừng lên theo vũ điệu
Em thành thiên nga bay lên trời.
Những ngôn ngữ cuộn sôi cánh núa
Tiếng xiết lăn của bắp thịt làn da
Tiếng của sợi tóc nói trong hơi thở
Khoảng trời tình yêu bên em lướt qua!
Khi không gian tưởng như ngừng trôi
Khi thời gian rắn lại
Màu cánh tiên áo em trẻ mãi muôn đời
Em dâng tấm ngực trần
chặn bão dông ùn
tới
Để cuộc sống thanh bình
theo vũ khúc chơi vơi…
Mơ hay thực?
giữa bến
bờ lẩn lộn
Thiên nga hiền hóa thân
chính là em.
Nghìn đôi mắt trông theo dáng đứng
Lúc cánh tay mềm lướt gió bay lên.
Sự ngạc nhiên này không danh riiêng cho anh
Em hiện ra làm đời khác lạ
Tình yêu là ngọn lửa
Để ngôn ngữ làn da tiếng nói lại gần
Em chinh phục tầm cao
Chưa dễ ai đạt tới
Bằng sự dịu dàng như lụa như nhung.
Chân trời xa muôn đời vẫy gọi
Cuộc sống ơi
Phía ấy vô cùng!
Huế 1983
SIÊU SAO & MỸ
NHÂN
Gửi Platini
Như anh
Thế là viên mãn
Dù kết cục Mecico 86 buồn
thảm
Dù chính anh đá quá penanti ra ngoài.
Bao mỹ nhân hành tinh ôm mặt khóc
Ngực vỡ quả bong tròn!
Thật ra chẳng dễ dàng
Tạo dựng được như anh
Nước mắt mỹ nhân
Minh chứng cho một tình yêu tuyệt đỉnh sáng trong
Cái chiến bại đăng quang vương miện1
Hà Nội,
Mùa wordcup 1986
KHÁCH TRỌ
Chiều
nay ta làm khách trọ
Thấy máu
mình rớt xuống hoàng hôn
Chiều
nay
Ta làm
kiếp chó
Lang
thang khắp nẻo cô hồn
Ta lạc
giữa bầy đời vô nghĩa
Lãng du,
gái điếm giết người
Lục súc
tranh công, tục tằn trần thế
Chết
sống xô nhau chém nát cuộc đời!
Không
đạo đức
Không
học hành
Không
nghề
Không
nghiệp
Không
quê hương , bè bạn người thân
Nhuộm
trái tim mình bằng hóa chất a xit
Khuôn mặt
cuộc đời gậm nhấm ngày đêm.
Thân xác
với linh hồn không gìn giữ
Khi
ngược xuôi góc hẽm đô thành
Nỗi
hoang trống nghèo hèn xa xứ
Ta bụi
đời
Ta hạt
cát bỏ quên!
Ta muốn
tru
Muốn gào
vài ba tiếng
Bớt
trống tranh ngày lạnh mưa dầm
Muốn lưu
lại tiếng của con chó chết
Đánh
thức lòng bao lũ mù câm!
Chiều lẻ
loi mưa tơi tả xuống
Ta là
khách trọ quán đời
Bao kiếp
sống con vờ ai biết đến
Gã bụi
đời lang bạt ấy là tôi!
Sài Gòn năm 1988!
TÔI
Chỉ mình
tôi
Biết tôi
là xấu
Khi tôi
đơn lẻ giữa bao người
Ai khen
tôi kẻ kia không thành thật
Bởi vì
tôi
Biết rất
rõ về tôi!
Chỉ mình
tôi
Biết tôi
là tốt
Khi tôi
tồn tại giữa cõi đời
Ai chê
tôi
Họ không
chân thực
Bởi tôi
biết rất rõ về tôi!
Hà Nội,
năm 1986
NGÔI SAO
CÔ ĐƠN
Cuối
trời xa
Có ngôi
sao cô đơn
Lặng im
ai biết
Dấu nỗi
buồn thẩm sâu!
Đường
trần không dễ gì đến được
Tình yêu
Làm năm
tháng phai màu!
Ngôi sao
cô đơn
Mang nỗi
buồn vũ trụ
Ai đem
trái tim đặt cuối gầm trời?
Hang tỷ
năm ngôi sao lay lắt sống
Hang tỷ
năm dấu trong ngực trái tim yêu.
Rồi một
ngày tia sáng đến mắt em
Em mơi
biết trái đất còn tồn tại
Em có
buồn trái tim bốc cháy
Trên con
đường vô hạn đến cùng em!
Hà Nội,
năm 1986
HỌA SỸ VÔ DANH
Kẻ ấy phết màu vào thời gian
Đỏ lam cam chàm tím…
Trời xanh, đất đen chẳng ai nhắc đến!
Đồng nghiệp lắ đầu, đồng loài bưng mắt
Vâng,
Có thể họ trọn đời không miếng cơm manh áo
Lồng ngực hồng hoang mạc đóng băng
Cái kết cục
Con số không
Nhưng kẻ ấy vẫn tháng ngày như con còng biển Đông cần mẫn
miệt mài phết màu lên thời gian
Biết đâu mắt trần
Không nhìn ra
Van gốc (*)
Hà Nội 1991
(*) Họa sỹ thiên tài người Hà Lan
HAI MẶT
Tốt
Xấu
Anh hùng
Tiểu nhân
Hai mặt đời song song tồn tại
Phía trước vầng trăng
Ánh sáng dịu dàng
Phía sau là đêm tối kín bưng.
Cô gái cầm chiếc gương soi
Thấy mình đẹp xinh
Vô tình khi lật lại
Những cánh hoa rực rỡ biến mất rồi.
Để lại màu đen đầy trời
Tràn lên mặt đất
Một ngày anh gặp em
Không ngờ được
Trái tim nói tiếng nói riêng
Từ đó
Anh biết mình lầm
Nghĩ trang đời kia
Như tình yêu
Hai mặt!
Hà Nội, năm 1986
VỚI NGUYỄN DU
Ngày viếng mộ Cụ
Cụ là đỉnh núi cao phía xa
Cháu con phải vượt
Đường gian lao
Bể khổ trầm luân
Ai không có một lần rơi nước mắt
Trước đời Kiều gặp bước Sở Khanh!
Hồng Lĩnh ơi!
Bao nhêu lần con thấy
Tóc thi nhân trắng xóa ngàn mây
Nghĩa sinh kế hùng tâm đời là vậy (*)
Hành trang con theo Cụ ngày ngày.
Cái đích thực gần
Nhưng xa lắm
Nẻo cội cành thăm thẳm nguồn sâu
Lời thi sỹ ba trăm năm dặn lại
Chữ Tâm kia vầng nhật nguyệt trên đầu!
Ghi Xuân, Hà Tình tháng 6 - 1989
(*)Ý thơ Nguyễn Du:
Tráng sỹ bạch đầu bi hương thiên
Hùng tâm sinh kế lưỡng mang nhiên
(Thơ chữ Hán Nguyễn Du)
KÝ ỨC HÀ NỘI
Cuối giờ vui
Đầu bạc
Hồ Gươm phượng vẫn thắm bờ
Tháng năm xa mảnh đời đau đáu
Ta về Hà Nội
Thành xưa!
Người đi
Ngày không lưu giữ
Chân trời đau lời hò hẹn
Phố dài quên lãng xa xăm.có ta thêm lầm lỗi
Điều trăm năm…
Một mình
Một mình
Ngày ấy
Đời thực còn giấc mơ?
Chưa nên niềm vui
Nỗi buồn
Hò hẹn
Ta về Hà Nội
Thành xưa!
Hà Nội 1989
TRƯỚC TRANH MỸ NHÂN
Tôi nhìn những bức tranh mỹ nhân
Treo trong phòng người tráng niên ở bên bàn làm việc.
Thiếu nữ kia có một thời quá đẹp
Nay thành tranh lại gặp tuổi già!
Một quảng đời trẻ trung sôi nổi trôi qua
Tôi không nghĩ tình yêu đã mất
Trái tim trong ngực người tráng niên chưa chắc đá chết
Có việc gì đâu mà tự dối mình!
Cứ sống
Và yêu đi
Tình yêu tuyệt vô cùng
Cái đẹp thực trong đời có thực
Đừng để những ngày sống động này sinh đôi cùng bức tranh
chết
Chôn vùi lứa tuổi đang yêu!
Huế 1983
TÊN EM
Anh mê em
Tháng ngày làm kẻ khác
Đến khóc cũng chẳng ai tin
Mắt dại điên
Phút giây em ảo giác
Đầu mù đi thương nhớ không quên!
Anh tạ từ lời em khuyên bảo
Phật hay là Chúa cũng thành tâm
Anh khuyết tật đời thường phủi áo
Nên lúc này còn lại
Tên em!
Hà Nội 1989
NHƯ THẾ
Với những giờ, những tháng, những năm
Tôi như cây thánh giá
Nằm giữa ngã tư đường phố
Dấu gió mưa lạnh lẽo giẫm lên.
Bên nẻo đời sấp ngửa lãng quên
Ròng ròng máu rỏ
Bầm bầm ngọn cỏ
Đau đáu nhìn tấm hình Thiên Chúa
Đón đinh trên than thẻ của mình.
Phiêu dạt nghìn năm sấp ngửa niềm tin
Phiêu dạt nghìn năm mơ thánh đường cao cả
Trong bàn tay phước lành gạt lệ
Cho bao lứa đôi lưu lạc hợp hôn.
Phút cuối cùng với tháng với năm
Tôi là cây thánh giá
Giữa bãi tha ma làm mộ chí
Cho vạn sinh linh lên Thiên Đường
Hà Nội 1989
GIA MA LY A (*)
gia ma ly a
em đến đột ngột như vì sao lạ bất ngờ hiển hiện giữa trời
khuya
cao xa ngỡ ngàng trước dáng em bước qua cửa
mái tóc mây nâng vầng trăng
em đoan trang
làm tê buốt những trái tim háo hức
em dịu dàng
cho những trái tim hồi sức.
mỗi cử chỉ của em hơn hết vạn lời!
ánh mắt em soi rõ tâm can giả dối.
em đến
một phần thực đời anh
một phần thực đời anh sau những lần vượt qua nhiều chặng
đường mệt mỏi
họ đổi ly cho nhau để được nhắc tên người yêu mến:
Thanh Thủy, Hồng Thủy, Thu Thủy,
Diễm Hương, Diễm Lệ, Diễm Mi
Quỳnh Thanh, Quỳnh Hương, Quỳnh Hoa…
riêng anh phải xoay đổi mười ly
để được một lần nhắc tên em:
- giamalya!
gia malya!
anh đổi đời anh cho mười bước đi đẻ đưa rượu mời mọi người
anh bước đi mười lần như thế
để được một lần
mời em!
Huế 1982
(*) Tên nhân vật trong truyện ngắn cùng tên của nhà văn
Liên Xô (cũ) Aimatop
VỀ MẸ
gần bảy nươi năm
cuộc đời góa bụa của Mẹ đi qua
không một ngày nào không đầy sương gió
tóc Mẹ bạc dần những đêm ít ngủ
nỗi lo nào cũng để về con
con thì vô tư
cả lúc Mẹ buồn
chưa một người con nào hiểu hết tấm lòng của Mẹ
bao năm trôi qua vẫn còn thơ bé
việc con làm chưa đến chốn đến nơi.
chỉ dây khoai, cây lúa thương đời Mẹ
nên vụ về cho rau cho trái
tay Mẹ bòng, tay Mẹ dắt bầy con qua cơn đói
suốt một đời cuốc bẩm cày sâu!
còn con đã làm nên được gì đâu?
tấm áo Mẹ mang sờn vai mà con chưa sắm nổi
hôm nay lên đường Mẹ lại lo đùm bới
vẫn bát cơm ngày mùa của Mẹ làm ra!
con đi xa
gặp bãi sắn vườn cà
mới thấu hiểu lòng đất nhắc nhở
con hiếu thảo
mẹ chỉ cần có thế
để yên lòng trước lúc đi xa!
Huế 1983
TIỀN ĐỊNH
Tôi là tôi
Tôi chẳng hiểu về tôi
Thì làm sao
Tôi hiểu ra trời đất
Những tháng ngày đã qua quả thật
Tôi là kẻ mộng du gan sứa miệng hùm!
Không chỉ con người
Vũ trụ cũng cô đơn
Khi ngửa mặt nhìn lên ngàn tinh tú
Những khoảng sáng lẻ loi, những Thiên Hà rạn vỡ
Trước vô biên vĩnh cửu trường sinh!
Đã có ai tự ngoảnh lại nhìn mình?
Để thấy hết cái hư vô như tiền định
Có phải chăng?
Trường đời và số mệnh
Đã báo cho ta khi mới hạt hồng cầu!
BUỒN
có người lấy chất liệu trong thiên nhiên làm trái tim của
mình
còn tôi lấy buồn làm trái tim tôi
buồn hình thành nên tôi
từ ánh mắt làn mi
từ dáng dấp nghĩ suy
tôi chết đi vì buòn
tôi sống thêm nhờ buồn!
cũng vì buồn mà tôi yêu
cũng vì yêu mà tôi buồn
tôi có thể mất đi
nhưng buồn tồn tại
trái tim còn mãi!
Huế 1983
CĂN HỘ RU BICH
Căn hộ tôi
Khối vuông ru bich
Mấy sắc màu chen nhau
Cái gì cũng chật
Chỗ ăn
Chỗ ở
Chỗ nằm
Chỗ đọc sách
Chật cả lối đi
Chật cả tiếng cười
Chật đời trôi…
Chỉ có điều tháng ngày an ủi
Tấm lòng tôi
Không phải thế
Lâu rồi!
Huế 1-2-1986
NGÔI SAO ĐI HOANG
Đêm đêm
Khi bầu trời đã ngủ
Tôi một minh trong cõi cô liêu
Bất chợt gặp
Thế gian ơi
Có thật
Một ngôi sao đi hoang
Một ngôi sao đi hoang không định hướng
Áo hở lưng trần dính cỏ rơm
Trên đồng nội kiết sức lạc bước
Tôi vu vơ thương
Tôi vu vơ buồn
Như mặt đát chóng mặt
Một ngoi sao đi hoang lạc hướng không về!
Hà Nội 1989
Đám cưới hôm nay
Trăm nàng tiên
Trăm nàng tiêu
Dung nhan người ngọc khuynh thành
Giá mà cho tôi yêu được hết
Tôi sẽ cầu trời cho trái đất Xuân!
Hát đi em
Hát đi em
Em lên cho mọi người xem
Em lên cho nghìn đời khao khát
Tôi đi lại như con gà trống say tinh
Đầu tôi ngất ngưỡng
Men nồng nào đốt tim tôi say?
Tôi cất tiếng gáy vang sung sướng1
Đámcưới hôm nay nhieeuftieen đến vậy
Cho tôi được yêu
Cho tôi được yêu
Người đẹp nhất!
Mùa cưới Hà Nội đông 1989
CÒN LẠI
Trời lạnh
Phố xá ướt
Mắt mờ tình nhân
Sài Gòn mùa gió chướng
Ai ngược dòng người quên?
Lá rụng lời từ giã
Mưa rơi chối bỏ niềm tin
Lạnh lùng nói điều không mắc nợ
Ngọn nắng dịu mềm
Lầm lũi gió đi
Lùi cùi gió đi
Lỗi lầm năm tháng
Tìm trong hư ảo
Vô biên giữa dòng đời
Mặt trời cuối phố
Tấm hình bỏ rơi!
Sài Gòn 6 -1989
Mïa tiÕp nèi
Mïa
®«ng l¹nh,
Mïa
®«ng Hµ Néi.
Ngêi
phong phanh trªn nh÷ng phè dµi.
ChiÒu
vµ sím h¬i m¾t mê
Ta
mét m×nh tr«ng nhí vÒ ai!
NhiÒu
kho¶ng v¾ng, tiÕng ngµy tha thít.
Bao
nÎo quªn xe cé dêi thêng.
BiÕt
lµm sao ?
H
v«, mÊt ®îc
N¾ng
lÞm chiÒu, giã ch¼ng vÊn v¬ng.
Em
b¶ng l·ng mÊy mïa tiÕc nuèi
Chót
Êm nång tho¸ng chèc gi÷a ngµy se
Th¬ng
mÕn thÕ
Råi
ai cã biÕt?
N¾ng
mái mßn gi÷a ®«ng gi¸ tr«i ®i!
Hµ Néi 11-1989
T×m em
Em
®i qua ®êi,
Ly
rîu trªn tay ngêi bÞ ®æ!
§èm
sao nh×n theo
Gi¸
b¨ng ho¸ löa!
§êi
®i qua em,
Tr¸i
®Êt xanh cá!
¸m ¶nh mª chiÒu.
Bao
tr¸i tim thom thãp vì.
Cã
mét thêi,
Ngän
giã quay trë l¹i con ®êng cò,
Chê
tÊm h×nh ph¶ng phÊt
Trêng
sinh thë tríc!
Hµ Néi
8-1989
Trai ngäc
Vïi
trong bïn,
Mét
triÖu n¨m kh«ng nhiÒu.
Sãng
®¹i d¬ng l·o ho¸.
BiÓn
giµ sÊp ng÷a ïa theo.
ë
díi
tû tÊn atmètphe,
Im
l×m
Im
l×m
Bïn
®ôc!
Th©n
nhuyÔn thÓ ®éi ®¸ ngÇm v¹n héc.
Im
l×m,
Im
l×m.
Bïn
®ôc!
Råi
mét ngµy hét bïn ho¸ ngäc
§Ó
trªn ®êi
Cã
mét loµi trai!
Hµ Néi 16-11-1992
Nhí Bµ RÞa
Tù
dng nhí vÒ Bµ RÞa,
§Êt
xöa xa ©m hëng mét thêi.
Ngì
mê mÞt tªn trong tÇng ®Êt cò.
ThÕ
mµ ta-
gÆp
nói,
gÆp
ngêi!
Bµ
RÞa ¶o huyÒn
Th¬
viÕt ra ®Ó ®äc lóc vui buån.
T«i
lang thang
bÊt
ngê
thµnh
tri ©m nhËp cuéc
§ªm
tr¨ng ®Çy cã c¶ Tr¬ng Nam H¬ng!(1)
B¹n
mu«n dÆm
D×u
nhau qua n¨m th¸ng.
S½n
tr¨ng, s½n giã, s½n rîu, s½n m©y…
Phè
kh¬i v¬i hoÆc huÒn hång th¾m.
Bµ
RÞa em
chê …
cã
ph¶i em ch¨ng?
Giê
vui cho dµi thªm nÎo phè
Lêi
yªu tËn chèn t©m can.
Gi÷a
tr«i næi ®Þa tÇng ai quªn nhí.
Bµ
RÞa ®Êt nµy
§øng l¹i gi÷a trÇn
gian!
Bµ RÞa 6-1988
------------------
(1)
B¹n th¬
Tr¸i ®Êt kh«ng cßn
ch¶y m¸u
Bay
lªn vò trô,
Míi
biÕt tr¸i ®©t c« lÎ
§iÒu
nµy c¸c nhµ du hµnh hiÓu râ h¬n ai hÕt.
ThÕ
mµ trªn tr¸i ®Êt.
Löa
®èt rõng vÉn ch¸y ngµy ®ªm!
TiÕng
næ lµm nói non r¹n vì.
M¸u
ngêi ch¶y nhiÒu
Hµnh
tinh bÞ ruçng.
Gi¸
Ai
còng ®îc mét lÇn vµo vò trô.
Ch¾c
tr¸i ®Êt
Kh«ng
cßn m¸u ch¶y!
Hµ Néi 10- 1997
Tuæi må c«i
TÆng
Tr¬ng
Ta trong nhau
Tuæi th¬ hÎm phè
DÊu ch©n non vÊp ®¸ cuéc ®êi.
Kho¶ng trêi xa chung chiªng ngoµi cöa sæ
Xanh xiÕt mßn n¨m th¸ng ch«ng gai!
Tuæi må c«i,
hÎm phè må c«i.
®Ìn h¹t l¹c t¾p nhøc m¾t ®ªm lo·ng.
B¸t c¬m chËp chên v¬i h×nh n¨m th¸ng.
§Êt nÝu d×u nhau vÊt vëng vØa hÌ!
Tuæi må c«i
M¬ n¨m th¸ng chë che!
X¬ng MÑ l¹nh díi må, tÇng ®Êt l¹nh.
Kh¸t väng cha gi÷a bôi ®êi tung t¸n,
C©u th¬ buån
D¾t tuæi th¬ ®i!
Ta trong nhau qua nçi d¹i khê,
Ma h¶o huyyÒn lôt m¾t trÎ nhá.
N¾ng ¶o tëng ch¸y trong s¸ch vë,
Ch¼ng thÊy m×nh trong ®o¹n ®êi qua!
Tuæi må c«i,
Th¬ d¾t ®i xa.
Míi thÊu hiÓu nçi ®au lµ v« h¹n.
Míi biÕt ®Õn tr¸i tim kh«ng bôi bÆm.
Bµi h¸t chÝnh m×nh
Lµ tuæi må c«i!
Biªn
Hoµ 6- 1988
Tªn em
Anh
mª em
Th¸ng
ngµy lµm kÎ kh¸c.
§Õn
khãc cêi còng ch¼ng ai tin!
M¾t
d¹i mª.
Phót
gi©y em ¶o gi¸c!
§Çu
mï mê
Th¬ng
nhí
Nµo
quªn!
Xin
t¹ tõ lêi em khuyªn nhñ
PhËt
hay lµ Chóa còng thµnh t©m!
§Êt
khuyÕt tËt
Trêi
thêng gi«ng giã.
Nªn
lóc nµy
Cßn
l¹i tªn em!
Hµ Néi 11-1989
LÇm
lòi cïng thêi gian kh«ng nghØ.
Nµo
s¸ th¸c ghÒnh,
Nµo
s¸ gai ch«ng!
Lªn
cao
Lµm
ma, lµm mèc.
Xuèng
thÊp
Lµm
biÓn, lµm s«ng!
ë nhµ
Lµ
thiÕu n÷ dÖt n¾ng ®êng t¬.
§i
xa
Lµ
chµng dòng sü chèng phong ba!
ë
®©u
Còng kh«ng ®æi s¾c mµu!
Hµ Néi 23-3-1995
Ghi ë Cæ thµnh
Qu¶ng TrÞ
Nçi
®au ®Êt ®ai nµy ch¼ng tÝnh nçi ®©u?
Cæ
Thµnh cã viªn g¹ch nµo lµnh lÆn.
Nhµ
d©n ë trong hè ®¹n.
Nh÷ng
giµn m×n cßn Èn díi tÇng s©u!
Lót
bôi bê, hoang d¹i cá lau.
C¸i
chÕt chãc ë ®©y lu«n thêng trùc.
X¸c
xe ch¸y cña bÇy x©m lîc.
DÊu
nh÷ng ngµy chóng muèn cíp trêi xanh!
Cæ
Thµnh võa qua chiÕn tranh.
M¸u
nhêng Êy,
Vµ
bom nhêng Êy!
¸nh m¾t em ®Ó chiÒu
®»m th¾m vËy!
NÐt
m©y hång,
NÐt
g¹ch son!
¢n
nghÜa sao sù sèng cßn!
Víi
®Êt ®ai nµy lµm sao tÝnh gi¸!
Cho
¸o em tr¾ng
S©n
ga thªm tiÕng tµu vÒ!
¢n
nghÜa sao ®Êt quª!
DÉu
mét tÊc.
GiÆc
thï kh«ng cíp ®îc.
DÉu
mét tÊc còng lµ Tæ Quèc!
Cßn
viªn g¹ch hång.
Cßn
Cæ Thµnh ®©y!
Qu¶ng TrÞ 1974
Víi NguyÔn Du
Ngµy viÕng mé Cô
Cô lµ ®Ønh nói phÝa xa mµ ch¸u con ph¶i
vît.
§êng gian lao, bÓ khæ trÇm lu©n.
Ai kh«ng cã mét lÇn r¬i níc m¾t,
Tríc ®êi KiÒu gÆp bíc Së Khanh!
Hång LÜnh ¬i!
Bao nhiªu lÇn con thÊy.
Tãc thi nh©n tr¾ng xo¸ ngµn m©y.
NghÜa sinh kÕ, hïng t©m ®êi lµ vËy.(1)
Hµnh trang con theo Cô ngµy ngµy.
C¸i ®Ých Êy thùc gÇn
Nhng xa
l¾m.
NÎo céi cµnh th¨m th¼m nguån s©u.
Lêi thi sü ba tr¨m n¨m dÆn l¹i.
Ch÷ t©m kia vµng nhËt nguyÖt trªn ®Çu!
Hång LÜnh th¸ng 6 – 1989
(1)ý
th¬ ch÷ H¸n cña NguyÔn Du:
Tr¸ng sü b¹ch ®Çu bi híng thiªn.
Hïng t©m sinh kÕ lìng mang nhiªn.
Đỗ Hoàng
Làng 61 (1)
Có tên quê hương
làm bằng con số,
cuộc chạy loạn đẻ ra vội vã.
Cánh rừng đùm bọc
đứa con rơi!
Làng 61
Tên em xanh màu hoa lá.
Nở cho mặt đất tình thương.
Làng 61
lứa đôi được sống
anh có em như đất đai có sông suối ngọt lành.
Thương ngày hạn khô
Thương em vừa độ lớn
Tình yêu làm bằng có, bằng cây!
Làng 61
tên em
ngọn khói chiều nồng thơm bếp lửa.
thắp bình yên
trong cuộc chiến vừa tàn!
(1) Tên quê hương mang con số.
Đỗ Hoàng
Về người lính
Gửi anh Nguyễn Minh Châu
Tôi không thích ”Dấu chân người lính” (1) của anh!
nó mới chỉ
là dấu chân thôi.
điều
suy nghĩ ấy đến giờ tôi vẫn đúng.
có lẽ anh và cuộc đời chấp nhận.
tác phẩm bề
ngoài hiện thực
chiến
tranh hôm nay!
Còn gì hơn
khi đời có lời hay
Tiểu luận của anh về
“Cánh rừng già và người viết trẻ” (2)
Cái tiểu luận
dù né tránh đi
nhiều tầng
nhưng vẫn làm cho tôi
hai lần vỡ lẽ
hai lần
quý mến anh hơn!
Người cầm bút
viết về
chiến tranh
mà quên đi nỗi đau của người lính
là bất công (3)
là phản bội lại phần hy sinh
khổ
đau,
tang thương
của cuộc đời trận mạc! (4)
Người cầm bút
viết về chiến
tranh
mà quên
đi những ngày gian nan
khốn cùng
cực nhọc
là quên
đi tình thương rộng lớn của con người! (5)
Nỗi lòng anh
làm xúc động
tim tôi!
tình
tác giả
cao chiều cao tác phẩm.
những trang
viết ngày qua
còn
mang tính chất cổ động
nó mới chỉ
là bề ngoài
của hiện thực chiến tranh!
Bây giờ
khi
tiếng súng trên chiên trường vừa mới tạm ngưng
ta lẽ nào tự chôn sâu
những điều trái
tim ta
thường nấu
nung, suy nghĩ?
Ta lẽ nào?
điềm nhiên
nhìn
cuộc chiến tranh chống Mỹ
bằng ánh bồ câu
ngây thơ hoài như chú học trò con!
Giải bày thật lòng
biết nhìn rõ giá
trị chân tính
của bao sự
tích anh hùng
bao
chiến công xô bồ
làm loài người kinh ngạc
là có muôn vàn
cái chết
còn kinh hoàng hơn cả lúc bom bay!
Tất nhiên
không dễ dàng
gì
người viết,
viết được ngay
và in được
ngay.
cái
lý lẽ của những ngày kháng chiến.
song cái cần nhất
mà muôn đời cấn đến
là người cầm bút có lương tâm!
Tôi quý mến anh
là một quân
nhân.
một quân nhân nào không có nỗi đau trong trận
đánh
dẫu
trận đánh ấy
ta hoàn toàn chiến thắng
thì cái thất bại
đang chờ
trong
giữa lúc mọi người cười
nhìn lũ giặc tan thây!
Tôi quý mến anh
là một con
người
một quân nhân Việt
một con người, một
quân nhân Việt
không cần một
phương pháp nào tráo trở.
một con người, một quân nhân Việt
để nói lên bao sự thật tro tàn
từ trong nỗi thương đau!
Người lính như tôi
một lúc chưa
thể hiểu hết đâu.
một lúc
làm sao hiểu hết lương tâm của người chân chính
song giá trị mà muôn đời cần đến
là người cầm bút có lương tâm!
Bài viết của anh tuy chỉ giản đơn
nhưng nó là
cánh cửa mở ra cho loài người có lương tâm suy nghĩ
cho loài
người có lương tâm nhìn ra cuộc chiến tranh chống Mỹ
với
bao sự tích bi hùng!
Những ngày qua đọc anh, suy nghĩ về anh
là tôi
biết những điều ấy cho tôi yêu anh thêm lần nữa
là tôi biết nhìn lại
những suy nghĩ và
cách viết của mình còn nông cạn quá
trên đường
chiến chinh
tôi
là người lính chưa đi xa.
“Người viết trẻ và cánh rừng già”
tác phẩm của những ngày đánh Mỹ.
Ôi! Còn biết bao những cách nhìn đời
cách
tìm chân lý
để tìm ra giá trị đời văn!
Qua tháng
qua năm
đổi
máu trong chiến tranh
ta mới chỉ hiểu một phấn cái chuyện đời ta đang viết
tự ta mới dám
nói lên sự thật
mà
loài người không thể nghĩ suy thay!
Cuộc chiến bộn bề của những ngày hôm nay
không thể dăm năm, mười năm mình làm hết được.
điều anh nói như một lời tâm huyết.
giải bày cho hàng triệu người lính đang hành quân!
Mọi thế hệ sẽ trôi đi
nhưng thời gian trường tồn
còn lại
thời gian
và người lính
sẽ làm hết công việc viết văn của đời mình!
Đêm Mỹ
Cương - Đường Trường Sơn –
Biên giới Việt - Lào
Ngày 9 tháng 11 năm 1973
Đ – H
(1) Tiểu
thuyết của Nguyễn Minh Châu
(2) Tiểu
luận của Nguyễn Minh Châu in trên Tạp chí Văn nghệ Quân đội tháng 2 năm 1973
(3) (4)
(5)
Ý trong tiểu luận của Nguyễn Minh Châu
NHỚ THƯƠNG CÁCH TRỞ
Năm tháng xa vời
Dáng hình thương thiết.
Ai đem cho lòng anh nỗi nhớ?
Xốn xang hoài,
Cơn mưa xuống chiều nay!
Ai cho anh nhắn về nơi em ở.
Nỗi tâm tình qua chin tầng mây!
Giọt nước nhớ thương rơi nằng nặng,
Tí tách ngoài hiên lắng gió tràn,
Một lẽ thường tình trong im ắng.
Bâng khuâng chiều mênh mang!
Xa xôi lắm
Một giờ vui gặp gỡ.
Mơ màng qua năm tháng lạnh mây trời.
Mưa ơi mưa! Hãy bay về phía ấy.
Nơi vườn xuân em ở sắc đừng phai!
Tà áo đen em mặc buổi nào.
Vẫn còn đây ảnh hình thương mến.
Cháy lòng anh bao điều thầm kín.
Trong chiều mưa, anh luôn nhớ về em!
Giá như ngày qua em đừng để tơ vương.
Về một người con trai xa xôi nào đó nữa.
Thì dù anh có đi cùng trời, cuối bể,
Vẫn trở về tìm em hỡi, em thương!
Mưa vẫn rơi rơi,
Gió vẫn vương buồn.
Lòng lại nhớ một mối tình dang dở.
Năm tháng ơi!
Còn bao cách trở.
Anh trông hoài giọt nắng cuối trời xa!
Cao điểm chốt 280
25 – 7 – 1973
EM HÃY QUÊN
Thời gian đã phai màu trên áo linh,
Cuộc đời buồn như mây xám ngày đông.
Anh có níu gì đâu em thương mến.
Mà làm cho em phải bận riêng lòng!
Gió uể oải giữa chiều ngây dại nắng,
Mưa vật vờ bên chum liễu mổ côi,
Thân cây đứng trong u buồn vứng lặng.
Nụ cưỡi xinh rồi cũng hoá xa xôi!
Anh chẳng biết đời mình ra sao nữa?
Trái tim đau huỷ hoại cả tâm hồn.
Ngày hành quân đắm chìm trong vất vả
Héo dần hồn khắc khoải phút yêu đương.
Em đang sống những ngày vui mới mẻ,
Những mùa tươi rạng rỡ phía chân trời.
Em chớ để nỗi lòng em chạm phải
Một chút buồn vô cớ dễ làm phai!
Em cứ nuôi ước mơ đời em sống.
Đứng quay về kỷ niệm dễ buồn đau.
Em chớ để chút tình thương thơ ấu.
Nói với em bằng tiếng nói ngọt ngào.
Lúc nào đó em còn lưu kỷ niệm.
Là em còn mang lấy những hờn riêng.
Lúc nào đó em còn niu vương vấn.
Là em còn khắc khoải giữa đêm đen!
Anh hành quân qua những lề đời chật hẹp.
Nắng phai màu quân phục trái tim anh.
Và em ạ ! Em đừng thương tưởng tiếc.
Một con người trong đời lính chiến chinh!
Đầu tháng 6 năm 1973
CÔNG VIỆC BÌNH THƯỜNG CỦA NGƯỜI LÍNH HÔM NAY
Mồ hôi thấm ướt ba lô con cóc,
Cơn khát khô người khi vượt đồi tranh.
Ước chừ đây tìm ra bát nước.
Ngoài ra không còn ước gì thêm!
Qua bãi B52
Cảnh vật hoang tàn.
Ai cũng rợn người khi tiếng máy bay vọng đến!
Hồi hộp vô cùng người bạn sát người tôi.
Lạ lùng sao ta quên khát mất rồi.
Vất nhành dâu bên đường vượt dốc.
Và cũng quên đi phút giấy nặng nhọc.
Quên đi cái gì suy tính lo toan.
Phía sau lưng là đồng bằng màu xanh.
Ai cũng mong ngày về quê mẹ.
Ở nơi đó có ước mơ thưở bé,
Cho ta lên đường với một niềm tin1
Cái khát cái vui,
Đời lính thường tình.
Nó cũng quen đi như tiếng bom, tiếng đạn.
Khổ lắm đấy, chẳng khi nào nghĩ đến.
Hết mệt rồi, cười biết mấy là thương!
Một tháng ba lần ta chuyển gạo lên.
Qua bãi B52, qua vùng địch giữ.
Ta ở chốt thêm nhiều năm tháng nữa.
Bằng những công việc bình thường giản dị hôm nay!
1972
NHÀN
được phút nào chơi cho hay phút ấy,
trên đời này mình còn ra thớ chi
bao ước mơ thành viễn vông uổng phí
sinh mạng mình như cọng rác vứt đi!
nghèo không có tiền mua rượu,
nghèo không có áo diện sang
nghèo không tìm đâu ra gái!
thì trên đường ngơ ngẫn lang thang!
đi đi anh
đi qua xóm Đông,
ở nới đó đày thơ tình ái,
ở nơi đó với bao nhiêu cô gái
có chồng rồi nơi ngõ đứng trông ra!
đi anh
đi qua xóm Hà
đi cho hết đoạn đường đá sỏi
đi cho hết khoảng không gió bụi,
tìm đời buồn của những khách tình si!
đời mờ đi
làm nên được gì?
buổi nhàn hạ như sao băng chạy
được phút nào chơi cho hay phut ấy
đi đi anh…
27 – 12 – 1973
QUÊN
Rồi người ta sẽ quên tất cả,
Chuyện những gì hôm nay đời còn cổ động rùm beng.
Rồi người ta sẽ vất vào một xó.
Cả cái thế giới này đảo điên!
Ta chán ngán những vần thơ mòn vẹt
Những tình cảm chà nghiền còn hơn thớt cối xay
Ta căm giận những phương nói phét.
Xui loài người chém giết chẳng ghê tay!
Đọc làm gì nhiều
Nhớ làm gì nhiều.
Những dòng chữ, những trang sách bụi bậm,
Những dòng chữ, những trang sách đảo lộn đời đen trắng
Phận số, kiếp đời, hạt bụi tro than!
Gửi lòng mình vào nơi dâu?
Khi trên đời này còn cảnh ngỗn ngng người chém. giết.
Gửi trái tim mình vào nới đâu?
Ích gì thơ này cho ai mà ham viết?
Như đã hết
Một thời mơ ước cao xa,
Như đã diệt
Một đời thơ đã chết
Thế giới này buồn
Theo chiều
gió
Cuốn trôi đi!
Rồi lịch sử sẽ quên tất cả
Chuyện cuộc đời vặt vãnh hôm nay
Rồi người ta sẽ vứt vào một xó
Cả cái thế giới chiến tranh này đảo điên!
25 – 2 – 1974
NỖI ĐAU TRONG LOÀI TA Ở
Con người còn giết nhau kinh khủng lắm.
Trên hành tinh này máu thắm luôn rơi!
Những khoảng rừng lô nhô xương trắng,
Những đồng hoang rờn rợn sọ người!
Cái chết bây giờ không được lành nguyên.
Không chỉ giản đơn đầu lìa khỏi cổ
Không chỉ lặng im xuôi tay xuống mộ
Cái chết bây giờ
Chết lại lần hai!
Cái chết muôn đời
Thảm hoạ nguồn vui.
Mặt đất vô cũng trào lên nức nở.
Đêm rùng rợn kinh hoàng dây bom nổ.
Ngày điên cuồn gầm rú máy bay ma!
Văn inh làm chi?
Những thế kỷ trôi đi
Loài người không cản được đường gươ, ,úi kiếm.
Văn minh làm chi?
Bao thế hệ xót xa.
Nơm nớp lo âu, đói nghèo, chết chóc mạng sống!
Con người thù hằn lẫn nhau
Nỗi thù hằn điên dại.
Con người căm hờn lẫn nhau
Cái hờn căm quỷ quái.
Lương tâm nào lại đổi trắng thay đen!
Ngọn lứa âc tàn ngự trị trong tim nghìn thế kỷ lại thắp lên.
Cái oán sự thù nghìn đời nay lại đổ lên đầu nhân loại,
Biết bao nhiêu bộ óc siêu việt cũ mèm lại cuồng điên.
Để cái chết vạn sinh linh lúc nào cũng luôn luôn mới
Tỷ tỷ vòng quay trái đất quanh mặt trời triệu triệu đời vẫn
không thay đổi.
Vì không sớm nào không có mặt trời lên,
Vì không có sớm nào không có bình minh đẹp.
Thế mà không có sớm nào lại vằng giọng gươm đao và tiếng kêu
của người bị giết.
Thiên nhiên vô tri trước sự huỷ diệt của muôn loài.
Khi sự chém giết đã nâng lên thành nghệ thuật trên đời.
Bọn đao phủ tìm ra thú vui của bầy đao phủ.
Con người mặt thú vẫn lấy ác tàn ngự trị.
Trái đât không vượt ra ngoài khuôn hình của một cái đầu lâu!
Có gì kinh hoàng hơn con người có bộ óc thú đã ăn sâu.
Con người cái loài thú tệ tàn nhất trong các loài thú.
Lòng từ thiệncũng chỉ là tấm bia bọt bèo luôn bị bắn vỡ,
Biết bao giọt má người bây giờ đã trắng xoá màu vôi!
Con người ác tàn bậc nhất trong muôn triệu loài
Sáng tạo ra vũ khí giết người làm gì mà sáng tạo?
Khi trên địa cầu hang ngàyvẫn thom thóp bom rơi,
Và cả thảm thê những hình hài vấy máu.
Nỗi đau trong loài ta ở
Nỗi đau tỷ năm!
Người linhhiểu giá máu mình đã mất.
Nỗ đau chiến tranh
Nỗi đau bậc nhất!
Tiếng nổ của viên đạn kia như tiếng nổ trái tim!
Ngày 4 – 5 – 1`973
VÔ ĐỀ
Rời quân ngũ
Ta trở về làng cũ,
Vái lạy đằng sau xương cốt anh em.
Kẻ sống và người chết
Trên cõi đời này chưa biết ai hơn!
Ta về
Tài bắn cối không nơi nào dùng đến
Với vẻ oai hùng của cách cầm súng
Cũng không cứu nỗi ta ra khỏi đói nghèo!
1974
SỰ THẬT CHIẾN TRANH
Cuộc đời lính
Nào có ra thớ gì!
Thằng cha cầm quyền nào cũng hô hào cổ động.
Xui bẩy loài người quăng cuộc sống,
Lao vào chém giết tang thương!
Tôi đã đi đến tận cùng của cuộc chiến tranh
Đã thấy mũi viên đạn đồng kia nhọn sắc như một luồng ác ý
Khẩu súng lạnh như dòng nghịch lý
Giữ cuộc đời bao mớ triét lý rơm!
Giữa cuộc đời bao thứ văn chương trôi tuột lá môn,
Bao thứ văn chương phản thùng chữ nghĩa,
Bao thứ lời ca chỉ làm them tội lỗi,
Đang chất chồng thêm những bãi tha ma!
Tột cùng đinh hạng lính hèn tôi đã sống qua,
Nỗi khổ đau của người trai chinh chiến,
Nỗi bất công của ngàn đời chịu đựng,
Chết lặng im như hòn đá bên đường!
Tôi sống tột cùng với những kẻ chiến chinh cấp bậc lính trơn
Với những người con gái, con trai buổi đầu xa mẹ,
Với những người con gái con trai đã mất thời trai trẻ.
Những tiếng nấc xé lòng, mặt trời giết ngày xanh!
Nỗi hận thù nghìn đời kẻ bày ra chiến tranh,
Biến nhà văn trở thành biệt kích
Biến đồng loài thành ra tội đồ thứ thiệt,
Trái đất tỷ năm này dằng dặc khổ đau!
Bọn chúng muốn lưu tiếng tăm còn mãi mai sau,
Muốn tổ tông giống dòng nghìn đời quan tước.
Bọn chúng muốn thăng quan tiến chức,
Tranh giải thưởng này đến các giải thưởng kia.
Đến như cái Nô Ben nào có
ý nghĩa gì.
Khi phần thưởng trao vào tay quỹ dữ (1)
Khi phàn lại trao cho những tên đồ tể,
Coi mạng người như cỏ rác trong cuộc chiến tranh này!
Thực ra cái công lao hoà bình của ngàn xưa và của hôm nay
Là công lao của người lính,
Là công lao vô bờ mà không người lính nào tính đến
Không cần công lo gì trong những cuộc so gươm.
Người lính cần nhất là bản án công tâm
Khi họ ở trên ghế quan toà.
Lời buộc tội này cho những kẻ coi máu người như nước lã
Cho những kẻ tranh chức, tranh quyền, ích kỷ.
Cho những bộ óc mộng mị điên khùng!
Loài người trong năm nghìn năm
Năm nghìn cuộc chiến
Năm tỷ người rơi đầu trên lưỡi kiếm
Hãy lắng nghe và hãy lắng nhìn
Bản cáo trạng nghìn đời của người lính
Bản cáo trạng về những kẻ gây ra chiến tranh vấy bẩn
Đáng có gì đâu tặng thưởng và ngợi ca!
20 – 11 – 1973
(1) Nô Ben hoà binh
năm 1973 trao cho Kích sinh ger và Lê Đức Thọ
TÂM SỰ NGƯỜI LÍNH
“Tòng quân lữ thứ tằng
kinh chiến,
Thuyết đáo nam chinh
các tự sầu”
(Nguyễn Trung Ngạn)
khi trái tim con người đã biét yêu thương,
đã biết phân biệt đâu là lẽ phải,
thì lúc đớ người ta phải chịu những gì tưởng như không chịu
nổi,
của những thế kỷ chiến tranh bạo tàn trên mặt đất sinh ra!
tuổi thành niên năm tháng trôi đi,
bộ quân phục bạc phai màu nắng cháy,
mọi khổ đau đều bắt nguồn từ nơi ấy,
buổi chiều nhàu trên những dải rừng hoang…
ngày dài lãng quên theo nẻo, lối hành quân,
đêm co quắp với đội hình đánh giặc.
lính truyền cho nhau những tin kín mật,
chung lưng khi gặp quân thù!
đã vào lính rrồi,
người ta ít nói đến ước mơ,
kỷ niệm cũng phai dần theo khói lửa,
cái riêng kia nhiều khi không biết nữa,
mải mê công việc quên người!
thiên nhiên đổi mùa, mưa ngàn nắng nôi,
da dẻ thay màu,
người thay suy nghĩ!
đời lính tập làm quen với đói khổ,
làm quen với cái chết thường ngày.
thời gian trôi đi cũng chẳng ai hay?
Không có khái niệm thì giờ nơi chiến trường hoang dã.
khoảng thời gian vụt trôi qua đó,
nhẩm tính ra cũng mấy vạn năm rồi!
khi trái tim con người đã biết yêu thương,
là khi trái tim con người từng biết khổ đau,
vì những niềm vui,
vì những ký ức ban đầu trổi dậy,
vì những gì quý mến nhất trên đời tàn lụi!
trong cuộc trường chinh khò gặp lại một lần!
người lính sống nhiều với nỗi gian truân,
với bao nghĩ suy,
với bao dằn vặt!
nỗi đắng cay điên cuồng,
nỗi thâm gan uất ức.
mà cuộc đời không để để cho yên!
không thể đi tìm một sự thật lãng quên,
không thể sống tách mình ra ngoài quân ngũ.
kỷ luật nhà binh vẫn làm khốn khổ,
- lòng tự do khao khát của con người!
người lính đi nhiều và qua trăm nơi.
họ biết được nỗi đau của đời họ đang sống.
họ biết lắm kẻ gào lên
rồi im lặng,
triền miên trong suy nghĩ lao lung.
ai là người tri kỷ của nỗi lòng họ,
có không?
hay chỉ kẻ đứng bên ngoài tán thưởng.
họ muốn tìm ra thực chất cuộc sống,
mà máu tim hồng của họ đang rơi!
bao cái chết của một thời xa xôi,
nay lại trở về trên giường bệnh,
cái chết bình thường cũng làm nên con tính,
để loài người phải suy nghĩ hôm nay!
sống sót qua cuộc chiến tranh này còn lại là ai?
bụi chiến trường trên ngã đường chưa lắng đọng.
người lính ngã mũ ra,
trời cao đất rộng.
tưởng niệm hồn người quá cố năm xưa!
chiến tranh khốc tàn,
kẻ chết,
người lưa!
qua khói lửa bây giờ dừng lại.
nơi bờ tre có bàn tay run rẫy
của mẹ già khóc đón con về!
chiến tranh đã đi qua
chiến tranh là thế kia!
cái chết cũng bình thường như mạng kiến.
nhiều chứng nan y làm cho con người trống rỗng.
phần yêu thương nay đã mất đi rồi!
phút giây trở về
đổi lấy đời trai,
họ mệt mỏi ê chề như năm tháng.
mẹ hiền đón anh,
một người trọng bệnh.
qua vạn năm chưa ai chữa cho lành!
bây giờ anh không muốn tìm về người thân,
bỡi sức lực trong anh đã kiệt.
tuổi yêu đương ngày xưa đánh mất,
trái tim vết chém. u bầm!
phía quê nhà không một ánh lửa thắp lên.
bom đạn xáo trộn cày sông bến.
người lính tần ngần như kẻ chưa hồi sinh sự sống,
nhìn tầng mây ngơ ngác giữa trời quê.
chiến tranh,
chiến tranh
là thế kia!
lứa tuổi yêu đương không còn mơ ước.
khi biết kẻ làm ra điều ác,
là khi anh đã ma dại, thân tàn!
nghìn năm qua nhân loại đã căm hờn.
bao cảnh chiến tranh vô nghĩa lý,
nghìn năm nay loài người xâu xé,
nghìn năm sau nhân loại vẫn lên án cuộc những chiến tranh
này!
chiến tranh chẳng đem lại cho con người lợi ích nào đâu.
chỉ cái chết đè lên đầu, lên cổ.
bao đói rét dồn về người cùng khổ,
bao bất công phải ôm hận nghìn năm!
chỉ một nhúm người làm giàu trong chiến tranh,
chỉ một nhùm người nuôi sống đời mình
bằng máu đồng loại chảy.
chỉ một nhúm người ấy
xui cả tỷ người chém giết lẫn nhau!
được sống sót trở về trong khoảng vắng cô đơn.
đồng đội chết còn ai bât giờ nữa?
lạ lùng lắm dù đứng nơi xứ sở,
có mẹ già run rẩy đón con xa!
người lính thân tàn như một vật vô tri,
người ta nhìn vào anh lạ lắm
- đấy giá trị của người trai chinh chiến!
đổi lấy gì khi anh trở về đây?
người lính u buồn úp mặt vào hai bàn tay,
vết thương trong lòng máu túa.
giá anh như đồng đội anh không còn nữa,
sẽ yên hơn khi phải sống với thế gian này!
cuộc đời vẫn chưa hết đâu!
vạn người như anh hồn bay lưởng vưởng…
rồi sau này còn ai nhắc đến?
nỗi đau sâu kín của con người.
mà thế kỷ chiến tranh này đã tàn phái!
Điểm chốt 176
Biên giới Việt – Lào
Tháng 9 năm 1973
LOÀI NGƯỜI
I
bao nhiêu triệu năm Tạo Hóa mới
sinh ra được chữ Người.
bao nhiêu triệu năm Tạo Hóa mới cho Ta niềm kiêu hãnh của loài vật thong minh
bậc nhất.
bao nhiêu triệu năm niềm kiêu
hãnh không một loài nào cướp mất
xuyên qua ngàn thế kỷ xa xôi. Bao
nhiêu triệu năm ta mới có được chữ Người
- dẫn ta tới
những tình yêu kỳ lạ
- dẫn Ta tới
cái căm hờn nghiệt ngã
trên hành tinh này nửa trắng, nửa
đen.
Ôi!
Ta đã tự hào với những niềm tin.
với những đam mê điên cuồng cỗ
vũ.
với những tình thương rộn ràng
ghê sợ
khi Ta đứng trên đỉnh núi muôn
loài!
con Người
con Người
lúc đang bé thơ
đã biết bắt kẻ khác loài về thần phục
đã biết gieo vào triệu năm sự chết
trong ngàn niên đại xa xưa.
con Người
con Người
với tiếng cười điển hình trên lớp thú
với tiếng cười biết làm nên tất cả
cuộc sống khác thường trên khắp hành tinh!
II
Ôi!
Ta đã mất lòng tin
Ta biết bắt đầu từ trong loài ta ở
Ta biết bắt đầu từ khi Ta đứng trong loài Ta, Ta nhìn rất rõ
sự thật đắng cay
sự thật đảo điên
sự thật ác tàn
ngự trị thế gian
loài vật Người
loài vật thú
sự thông minh
sự thật ngu sy
man rợ
thế gian dầy nỗi thương đau!
III
điển hình cho sự điên cuồng cấu xé lẫn nhau
điển hình cho sự thù hằn khủng khiếp
là sự thật
hàng tỷ Người bị giết
nguyên do loài vật Người gây ra
mấy ngàn đời
vạn thế kỷ trôi đi
loài Người cô đơn sống trong loạn lạc
loài Người cô đơn ở trong chết chóc
loài Người cô đơn không có đường ra!
loài Người thông minh
loài Người ngu sy!
để bạo chúa nghìn đời ngự trị
để những cuộc sát tàn vô nghĩa lý
như chứng nan y hoành hành mãi trên đời!
IV
trong cái chết thất kinh cũng có tiếng cười
trong cái chết thất kinh cũng có kẻ lấy làm hàng mua bán
trong cái chết thất kinh cũng có kẻ lấy làm mục đích sự sống
nhuộm đồng tiền bằng máu Người rơi!
loài Người ngu si
và lũ chù hôi
hàng niên đại đè lên mạng Người cùng khổ
hàng niên đại vạn kẻ lánh đi vì sợ
để ngợi ca cái ác điên cuồng!
bao nhà thơ mất hết lương tâm,
bao bọn báo bồi, văn bồi làm gián điệp
bao tác phẩm nghệ thuật biến thành biệt kích
cuộc đời này đánh đĩ với văn chương!
V
bọn thống trị lấy ác tàn để làm "trí nhân",
bọn xu thời lấy cúi luồn làm nơi thăng tiến
mục đích đời là gì?
khi ác tàn cần đến,
chúng sẵn sàng bán hết lương tâm!
chỉ lấy một mẩu đời thôi,
có bao nỗi bất công
bao nỗi oán thù khủng khiếp
bao tai họa chùm lên đầu Người
bao oan nghiệt
hành tinh đói nghèo ly loạn đến nghìn sau!
chỉ lấy một mẩu đời thôi
có ai tính hết đâu
một phần triệu triệu lần cái ác
con Người
con Người
gớm ghiếc
bao triết gia coi khinh sự chết
bao nhà thơ ca ngợi cái điên cuồng
bao nhà văn bán đứng văn chương
bao chình khách phỉnh phờ
ngồi một nơi xui gào cổ vũ...
VI
chưa một nhà thống kê nào tính
chính xác cái ác tàn hôm nay, mai sau và quá khứ.
chưa một nhà nhân đạo nào nói hết sự thật trắng đen
chưa có kẻ cầm quyền nào tự nhận mình là lũ ác tàn
chưa có kẻ nào dám ngoảnh lại nhìn đời mình trong lốt thú!
loài Người vỹ đại làm ra những điều diệu kỳ trên trái đất
con Người cũng là kẻ bạo tàn bậc nhất
đau thương nghìn đời xưa
đau thương nghìn đời nay
và sau những thế kỷ xa xôi...
VII
không gian, thời gian vĩnh viễn kéo dài
bao tai họa loài Người còn phải chịu
bao đau thương còn đẵng đeo mãi mãi
bao kẻ ác tàn đang sống phởn phơ
bao con Người lương thiện chết bơ vơ
bao nhiêu...
mà chữ Người lại chia đều cho mọi đứa?
biết bao giờ Ta được tin
được cầu mong hơn chút nữa?
loài Người xóa đi cái căm ghét thù hằn
loài Người xóa đi cái dai đẵng chiến tranh!
để cho con Người được nhìn trời cao, đất rộng
đem điều thiện trở về cuộc sống
mọi thù hằn, tàn ác sẽ tan đi!
cho trái đất không còn bị cắt chia
cho cuộc đời khồng còn ngu si, ác tàn bịp bợm
để chỉ có
con Người
con Người duy nhất
trên hành tinh này
tan hết màu đêm
ta mong một ngày
ta có lại niềm tin
ta có lại niềm tin
trong loài Ta ở
thì chữ Người
mới trở về với loài Ta đó!
Cao điểm chốt 280 - Biên giới Việt - Lào
Ngày 4 - 6 - 1973
NGHĨ VỀ CUỘC ĐỜI HÔM NAY
Cuộc đời hôm nay,
Loài người hôm nay.
Như trái tim ta
Trái tim bị cực hình của đời luôn cấu xé!
Như trái đất này
Những đại dương rơi lệ.
Mặt trăng kia biến thành con mắt hờn căm.
Bọn lái súng buôn người đánh mất trái tim,
Lũ thương nhân châu Âu quỷ cuồng đốn mạt,
150 triệu người, một phần ba dân số châu Phi bị mất (1)
Một cái tang chung cho nhân loại nghìn đời!
Bọn đao phú hoàn cầu hoành hành trăm nơi.
Chúng lấy chiến tranh, chém giết làm mục đích sự sống.
Hàng mua bán là xương máu lính,
Huyết đồng loài vấy đó những bàn tay!
Nghĩ về cuộc đời hôm nay!
Những ước mơ nhân ái tan trong lửa bỏng.
Những khoảng không gian đen lấp dần những khoảng không gian
trắng.
Lỗ ruồi cò súng tầm mắt nhìn con người không có thể nào vượt
qua.
Ca ngợi cuộc chiến điên cuồng của sự thật cuộc đời này ư?
Người lính chỉ kéo dài thêm cần quy lát.
Ca ngợi cuộc huỷ diệt hành tinh tang thương này ư?
Người lính chỉ tự đứng trên thân xác mình mà hát.
Tất cả những lời ca chém. giết lại mình!
Tôi đã hành quân dã chiến dưới đáy cuộc đời lớp lớp chiến
binh.
Mới nhìn rõ trái tim đen ngòm hơn họng súng.
Mới biết chẳng có gì tốt đẹp như những triết lý rơm nghìn
đời mộng tưởng.
Mỗi một ngày trái tim thêm nỗi đau thương!
Nghĩ về cuộc đời hôm nay
Người lính không thể dửng dưng.
Không thể hướng nòng súng mình theo những lời giả dối.
Không thể dại khờ hành quân đi tới
Tử địa chiến trường bờ vực của chiến tranh!
Năm tháng, đời người
Cuộc sống bới tung lên.
Ta lẫn lộn điều điên và lẽ thiệt.
Ta dại khờ cả tin vào những lời mà ta chưa nhận biết
Ta đã cười khi trái tim đau!
Cái đích tận cùng nào ai hiểu gì đâu!
Khi cái ác tàn hoả thiêu điều thiện.
Lẫn lộn nỗi buồn, niềm vui ghét căm, yêu thương và ý niệm
Lời cảnh báo người lính hành quân đến vực thẳm chiến trường!
Nghĩ về cuộc đời hôm nay
Lời cảnh báo cho những kẻ lính trơn!
2 -1973
(1) Thế kỷ XVIII bọn thương nhân châu Âu đã tàn sát 150 tiệu
người châu Phi trong các cuộc buôn bán nô lệ
THỰC CHẤT CUỘC CHIÊN
Tôi đã đi đến cái thực chất bên trong của cuộc chến đời này
Cái thực chất mà sử sách, thơ văn đương kim người ta chưa hề
nói đên.
Mặc dù báo chí, loa
đài ra rả suốt ngày đêm.
Cuộc đời ơi! Chẳng có gì quý mến
Nếu con người chẳng có nghĩ suy riêng!
Tháng ngày qua
Tôi sống với những giấc mơ lẫn lộn cuồng điên!
Tôi như chàng Đônkihôtê đi tìm cái mà trên cõi trần này
không bao giờ có cả
Tôi đã đến tận cùng bến bờ hư ảo
Giữa bộn bề ngỗn ngang cuộc chiến đời này.
Có gì bất hạnh hơn?
Trong vạn nỗi đắng cay
Sống nhục nhã giữa sự sắp đặt đầy ngang trái.
Sống câm lặng giữa những bầy không biết nói
Để vô tình cho ngày tháng cứ trôi đi.
Chẳng có gì cao siêu, kiêu hãnh diệu kỳ!
Khi ở trên trái đất này viên đạn giết người còn nóng bỏng,
Khi ở trên trái đất này mũi lê đâm người còn khát thèm máu
nóng,
Và trái tim dấu sâu trong ngực kia còn tàng ẩn nỗi thù hằn!
Hành tinh quay cuồng,
Sự thật luôn luôn bị quật quăng,
Giữa những năm tháng cuối cùng của thế kỷ,
Chiến tranh vẫn dẳng dai kéo dàiqua muôn ngàn thế hệ.
Trái đất bính yên có lại sẽ bao giờ?
Đã có nhiều tộc người chết đi vì lẽ sống cuồng mơ,
Vì nhận ra thực chất dữ dằn của sự thật,
Vì dại khờ cả tin ngu đần hưởng theo điều ác
Ngỡ mặt trời vĩnh hằng mãi mãi chiếu không gian!
Thực chất cuộc chiến này,
Thực chất sự tàn sát những chiến binh
Là những giọt máu tươi như suốí ngàn đổ xuống.
Là những bia tượng chết xây trên những nấm mồ của người chưa
bao giờ được sống.
Để vía hồn lưỡng vưởng giữa đời nay!
Thực chất cuộc chiến này
Thực chất sự đắng cay!
Là lịch sử của muôn đời huyết lệ.
Là lịch sử đầu rơi của muôn ngàn thế hệ,
Khi cái ác tàn ngự trị thế gian!
Trái đất đau rồi!
Trái đất sẽ đau hơn!
Nỗi đau của muôn đời không giới hạn
Giữa biên giới chiến trường và người lính
Thực chất đau thương cuộc chiến đời này!
2 - 6 – 1973
CHUYỆN SÔNG MÁU, NÚI XƯƠNG
Mới vào lính,
Họ chưa biết đâu!
Con gái lớn lên buổi đầu xa mẹ.
Tôi xót xa nhìn những cô gái ngây thơ, trươi trẻ.
Ái ngại cuộc đời chinh chiến manh mong!
Họ ngủ êm lành đêm nay,
Họ có biết không?
Những miền rừng xa xôi đang há mồm chờ họ đến.
Những miền rừng của chúa sơn lâm và thần sốt rét.
Sẽ làm cho những thân thể kiện cường thành xanh tái, vàng
rơ!
Họ có biết không?
Những vùng rừng họ đi qua.
Trăm năm hút hun đừng hòng mong ngày trở lại
Trăm năm quay cuồng chẳng nhìn đâu ra dáng mẹ!
Và anh mắt người trai từng thưở yêu đương!
Họ đã kinh hoàng chưa?
Hai chữ Trường Sơn!
Đã chôn vùi biết bao nhiêu thế hệ
Đã lấy mất biết bao nhiêu tuổi trẻ.
Những binh đoàn rỉu số đi qua!
Rồi còn biết bao nhiêu điều cay đắng xót xa.
Trong bom đạn, người với người là thú dữ.
Trong bom đạn máu tim hồng thành máu quỷ.
Cái chết oán thù còn mang hận đến nghìn năm!
Kẻ nào dù có mệnh số may mắn hơn.
Được sống sót trở về sau vạn nghìn ngày chinh chiến,
Thì mẹ già quê hương không thể nào nhận diện
Con gái minh ngày xưa yêu kiều nay còm cõi ma tàn!
Tôi biết các cô gái dịu hiền, ngây thơ không suy nghĩ gì
hơn.
Khi cái bịp đã nâng lên thành chủ nghĩa.
Khi cái ác đã lên ngôi hoàng đế.
Khi cuộc dời bị ngự trị bất công!
Lần đầu tiên xa nhà
Chạm mặt với chiến tranh!
Thấy cảnh đạn bom, thấy máu đào rơi họ giật mình khủng khiếp
Thực trạng cuộc đời họ chưa hiểu hết.
Sẽ là mối hận nghìn thu!
Tôi bần thần nhìn những cô gái ngây thơ,
Con gài tuổi mộng mơ độ trăng tròn lẻ,
Con gái nhà quê buổi đầu xa me.
Sẽ sống thế nào trong năm tháng chiến tranh?
Lòng riêng tôi như biển cả đau ngầm!
Khi nghĩ đến những vùng rừng đầy sọ người và xương cốt.
Những vùng rừng người ta không mong sống sót,
Để trở về nhìn sông nước quê nhà.
Họ sẽ đến những vùng rừng tử địa tha ma.
Con gái ngây thơ lỡ phải choàng áo lính,
Họ sẽ tận mắt nhìn chiến trận,
Như nhìn những cái chết hôm nay!
Hết lớp này lại lớp khác lên thay.
Chuyện máu thành sông,
Chuyện xương thành núi.
Không phải chuỵện hoang đường văn chương diệu vợi.
Mà chuyện cuộc đời, chuyện thật hôm nay!
Ôi con gái rộn ràng
Lứa tuổi đắm say.
Sẽ sống ra sao?
Người
nào sống sót!
Riêng tôi
Tôi mong cho họ trở về được hết.
Để gặp lại mẹ hiền
Gặp lại quê hương.
Chứ sự thật thì
Sự thật…
Đừng nghĩ chuyện sông máu,
núi
xương!
20 – 11 – 1973
VƯỜN MẸ
Vừa ở lính về
Cơn sốt còn run!
Mẹ chạy ăn đầu bù tóc rối!
Con gắng gượng ra vườn trồng xới,
Lo giêng hai không có cái ăn!
Mảnh vườn mình sau nhiều lần bị bom.
Đất kiệt sức, cây xấu hơn mùa trước.
Ngọn ngũ sầu chen chân cùng cỏ độc,
Lưỡi cuốc va vào sỏi rắn đanh!
Cứ mỗi lần lật tảng dất lên,
Con thấu hiểu mồ hôi mẹ mặn những ngày lam lũ.
Mẹ nuôi con bằng mảnh vườn cam khó.
Bằng bàn tay chai sạn cuốc đất này!
19 – 12 – 1973
CÁI CHẾT NGƯỜI ĐẸP
Em chết rồi.
Người đẹp!
Viên đạn của thế kỷ nào bắn em?
Anh sững sờ giữa trái đất máu đổ.
Xác em nằm trong vũ trụ xa xôi.
Không gian đen,
Không gian trắng
Không nói ra lời
Nỗi đau trái đất kéo tang màu mây xám.
Thế là vô tình
Sự sống
Bắt tay cái chết chia lìa!
Quân phục em mang
Máu thâm sì.
Nghìn năm sau em chẳng về được nữa.
Dù vật chất biến hoá bảo toàn,
Dù sự sống chỉ là điều phi lý.
Không gian,
Thời gian
Mệt mỏi trường tồn!
Anh đi trên trái đất cô đơn.
Gió bấc lạnh thổi tung làn ngực nở.
Xác em nằm
Một hành tinh vứt bỏ.
Vó ngựa trường chinh lãnh đạm đẫm qua.
Anh không thể nào viết nỗi lời thơ.
Khóc em để loài người nguyền rủa!
Trong vô biên
Mạng em thua hạt cỏ.
Khóc em
Anh phản
lại Trường Tồn!
7 –
1974
VIỄN VÔNG
có chàng trai
ngồi trong túp lều,
dơi không rá dơi,
chuột không ra chuột
nhưng trong lòng đầy mơ ước
- nào khách văn chương rạng rỡ muôn đời,
- nào vị tướng oai hùng ngay tuổi đang trai
- nào một triết gia nghìn năm toả rạng
- nào thiên tài về trăm loại toán
bậc vỹ nhân của thế kỷ rạng ngời,
chật tiiếng tăm giữa muôn triệu tỷ người!
ngồi trong túp lều tranh,
vách đất bị lụt vào sụt lở.
vôi nhợt nhạt, thời gian loang lỗ.
gió gào xơ xác tranh bay!
thế mà ước mơ
- những mối tình say
còn ly kỳ hơn sách vở kể.
những cô gái têu kiều diễm lệ,
dáng ngọc ngà hơn cả thần tiên!
đời bọt bèo
tay trắng đảo điên.
cháu nhỏ cảm hàn không tiền mua thuốc,
mẹ còm cõi chạy ăn thân già gầy guộc.
nhưng cứ mơ ngày vui,
cứ tưởng tượng đến một người,
để cưới họ giữa Thiên Hà rực rỡ!
chưa một lần nào chịu im kiếp sên trong vỏ.
nghề xưa mất rồi,
đời lính long đong!
áo quần mặc trong ba lô cũng thiếu.
giêng hai đến,
giang sơn đói rệu.
bốn bề mưa gió như chan.
đời trai cơ hàn,
khốn cũng mãn kiếp!
cơn sốt rừng bầm tím thân người chưa hết
nhiều chứng kinh niên tái phát lại rồi.
vô vọng nhìn lên đoạn đời,
tả tơi mỏng manh phận số!
chưa có ai như chàng trai đó?
cứ điên cuồng mơ ước
viễn vông!
27 – 11 – 1973
THẾ KỶ HAI MƯƠI
*
thé kỷ hai mươi
con người ở đâu cũng tàn ác như nhau!
đâu riêng xứ bên kia bờ chiến tuyến!
đất bằng này
sẵn súng, sẵn dao
sẵn những lời đổi đen ra trắng!
cái chết ở đây
nào có khác gì.
phát súng bên này, phát súng bên kia.
phát súng nơi nào cũng là tiếng nổ.
phát súng nơi nào cũng chẳng tránh ai.
nó chẳng chừa
một trái tim hồng
một đầu lâu đỏ!
phát súng bên này,
phát súng bên kia
phát súng nơi nào cũng đưa người ta xuống lổ!
*
thế kỷ hai mươi ghê gớm một thời.
thế kỷ của những cái đầu điên loạn,
thế kỷ của những cuộc chiến tranh huỷ diệt đồng loài
thế kỳ của những cái loa tăng âm cùng quẩn.
trái đất
một thế hệ trai trẻ thong minh.
tuỏi hai mươi mất đi không bao giờ quay trở lại,
tuổi hai mươi mất đi,
lịch sử hành tinh thành hoang phế.
xương máu người thành núi, thành sông!
anh lính ngoài trái đất
anh cũng như tôi.
tuổi hai mươi thấp hơn nòng sung lạnh,
tuổi hai mươi làm thước đo bờ chiến tuyến.
oán hận đôi bờ trầm tích nghìn năm!
*
thế kỷ hai mươi!
thế kỷ của những con người thú
đồng loại chẳng còn tín hiệu tìm nhau.
thế kỷ hai mươi làm chiến tuyến.
không nôi trường tồn
trái đất
chiếc đầu lâu!
17 – 3 – 1973
TÌNH YÊU I SAU
RA (1)
Tô - bi - ét yêu I sau ra,
Đam mê nồng chay (2)
Tình yêu vượt qua khoảng cách ranh giới phận số đắng cay, điền chủ, đẳng cấp nô tỳ.
Tình yêu chất men hiện hữu trên trời như cốc rượu dâng lên
bàn tiệc
Anh ước mình được thương, được nhớ, được đam mê, dược khát
khao như cỏ cây say đắm thổn thức.
Một buổi chiều hồng thắm đất đai giữa núi đồi say đắm ngắm
làn hương.
Em mảnh mai, thon thả, dịu dàng hiền thục đến nao lòng như I
Sau ra.
Em chân thành quyến rũ, nhí nhảnh, tươi trẻ mơ màng như I
Sau ra.
Em tài hoa trí tuệ, giàu lòng vị tha và đau khổ như I Saur a
Nụ cười em,
Ánh nhìn em
Cho anh được đổi cả trang trại trái tim đời mình đẻ anh có
được một chiềudịu lành bất ngờ tên núi đồi
Thượng đế dành cho ta phút giây tuyệt vời.
Nụ cười em,
Ánh nhìn em
Cho anh đủ đi hết chiều dọc, chiều ngang phận số mà không sợ
hiểm nguy ngăn chặn.
Biết vượt lên sự ngáng trở của dòng đời.
Những ngỳ tháng anh lo sợ thời gian giảm khoảng cách xa xôi
hơn khoảng cách các hành tinh chưa phát hiện ra vô lý.
Không gian trái tim có khoảng cách nào đâu?
Cái hữu hình cực tiểu có thua kém bao nhiêu cái hữu hình cực
đại.
Cái nhỏ bé vô cùng và cái lớn lao vô cùng cũng không vượt
qua được nỗi ngập ngừng ở những ngón tay thon.
Cũng như khi thời gian tính lên hàng tỷ năm ánh sáng
Thì sự tồn tại các hành tinh, vũ trụ không có nghĩa
Không có nghĩa gì hơn ánh nhìn của làn mi và dáng dấp của em
đem lại sự trường tồn cho trái đất.
Em hiển hiện như vầng trăng đêm rằm đêm nay sắp mọc phía
chân trời đằng đông
Hằng Nga một lần nữa sẽ hiện hữu thân hình kiều diễm của
mình cho cỏ cây ngưỡng mộ.
Anh từ xa trở về đây như cỏ cây sau mùa mưa hiếm hoi ở sa
mạc hồi sinh tở lại
I Sau ra không quên lời hò hẹn trong thánh đường
Cô biết cuồng nhiệt, đam mê, say đắm sẽ từ giả chốn hào hoa
đài các đón người thương
Em hiển hiện một phút giây như thiên thần hiền dịu trở về an
ủi cho biết bao số phận đắng cay bất hạnh, cho bao trái tim khát khao đợi chờ
trong những thế kỷ xa xăm.
Em hiển hiện làm dịu lại bao nỗi trống vắng
Trong trái tim anh từng là hoang mạc mù tăm
Từng là lạnh lẽo cằn khô của những đài nguyên tuyết giá.
Thế mà em
Bao nhiêu triệu năm tình yêu không cũ, biết nói tiếng nói
của người mình yêu dấu!
Bao nhiêu tiệu năm tình yêu vẫn là
Măng non của tuổi mới sơ thành.
Anh nhận ra nhịp đập của trái tim
Trái đất thổn thức bồi hồi xốn xang
Trang trải nhịp đập của trái tim có khác gì nhịp đập
Của núi đồi nồng cháy.
Ôi cái nhịp đập xuyên qua nghìn thế hệ, để chiều nay lay
động hồn anh.
Những lời lẻ giản dị, chân tình, bình thường như lời củamẹ
cha dạy anh từ thưở len ba cả nhà học nóiđể anh tâm sự với em chiều nay.
Thời gian, không gian rộng dài như thế sao mà ngắn ngủi phút
giây thế này hỡi I Sau ra?
BÀI THƠ CHÀO RO BOT PHIA LE ĐỔ BỘ THÀNH CÔNG SAO CHỔI
Đỗ Hoàng
SỨC MẠNH CON NGƯỜI TRÁI ĐẤT
Nghe tin robot Phale sau mười năm vượt qua chặng đường năm
trăm triệu kilomet đổ bộ thành công xuống Sao Chổi.
Một tin vui lớn lao không ngờ tới
Điều diệu kỳ thứ hai sau khi Appolo 11 hạ cánh an toàn xuống
mặt trăng!
Trí tuệ con người thật vỹ đại, thành công này không ai sánh
bằng
Nếu trái đất không có sự chia cắt băm vằm lẩn nhau giữa các
tộc người qua nghìn thiên niên kỷ
Chắc chắn thành công chinh phục không gian càng tuyệt mỹ
Con người từ lâu đẫ đến các miền Thiên Hà, Ngân Hà, các tinh
vân…
Đời sống nhân loại sẽ tốt đẹp lên vạn lần!
Nhưng dẫu sao đó cũng là niềm tự hào vô bờ bến
Một ngày không xa con người sẽ hết đâm chém.
Để tìm ra sự sống vinh iệu sinh linh.hằng cho muôn tỷ sinh
linh!
Hà Nội ngày 14 tháng 11 năm 2014
Đ - H
Xin post lại bài thơ viết khi con trai còn nhỏ.
CON
Cho Đỗ Hữu Huy
Con
Trái đất tí hon của Ba
Với những đại dương dào dạt sóng
Với những núi đồi điệp trùng cao rộng
Ba nâng con
Trái đất tí hon
Trên sức nặng tỷ tấn ngày ngày
Những vòng xoay của con quanh Ba là sự đột biến diệu kỳ của
trái đất tự quay trong không gian
Ở con
Trái đất không có bóng đêm
Không có sự chia cắt những quốc gia chật hẹp
Và da thịt của con
Da thịt trái đất lên xanh!
Những chiếc răng tí xiu của con là mầm tơ sự sống bắt đầu.
Sự trường tồn trái đất!
Ba ôm con giữa lòng
Để được quay tốc độ quay chóng mặt.
Hàng ngày nâng bế con
Ba cảm nhận sức lực thiên thần bừng dậy trong con!
Ba có con
Vũ trụ có thêm thiên thể
Từ đây
Con đường lên cung trăng và tới các vì sao
Con đường không xa lạ!
Khi con chập chững bước đi trên phố
Là sự khởi đâu
Tiếp cận không
gian
Sự hiiển diện cảu con
Sẽ làm biến đổi bộ mặt Thiên Hà
- Sức mạnh người trái
đất!
Huế tháng 7 –
1984
MƯA HUẾ
mưa Huế
nhớ thương không dứt
chiếc lá mùa thu bay
qua cầu Tràng Tiền nhuộm thẫm mưa rơi.
dù hoa em, áo hoa em
bàn tay tháp ngáp bút ngà của em dầm trong mờ sương tím khói chiều Linh Mụ
mưa Huế giăng tơ trên
hàng thông đỉnh núi Ngự Bình
mưa Huế giăng tơ tên
đồi Thiên An mơ màng ngàn lá nõn non nhú lên hạt cườm đeo cổ tay
mưa.
âm thanh xa vắng gõ
lên mặt đất âm vang tiếng đàn tranh dịu ngọt
*
chưa ở đâu mưa nhiều
nhiều như xứ Huế
ai cũng biết lưu lượng
mưa ở đây hàng năm vượt qua giới hạn – cái giới hạn hữu hình nhưng ít người
biết tới mối tình hoài vọng của đất trời để lại nỗi tiếc thương vô bờ bến.
mưa đến và xa
vòng luân hồi lặp đi,
lặp lại mãi mà không hề nhàm chán, như em hàng ngày qua cầu Tràng Tiền, mỗi
ngày để lại nỗi khát khao cho cho anh.
mưa
tiếng mưa gõ lên dù
hoa em, áo em, bàn tay tháp bút ngọc ngà của em như nụ hôn đất trời chạm lên cây
cỏ.
anh ước ao
anh ước ao trong một
ngày mưa đi dưới khoảng trời của Huế có hình đồi thông như núi Thiên Thai rộng
mở đón mưa vào.
anh ước ao như Hương
Giang tắm mình trong làn mưa mờ tím để đón chờ bóng dáng em qua.
anh ước ao
một ước ao trẻ thơ ngộ
nghĩnh như những giọt mưa theo em về bên lối phố.
mưa rơi, mưa rơi…
dâng lên thành ánh lửa
chiều này.
màu áo em mang đọng
lại ánh nắng ngày hè sáng lên trong đêm
như ánh sao lung linh
xa vắng.
anh lặng ngắm màu lửa
rực rỡ trên phố làm ấm lại bàn tay run rẫy
*
mưa trắng trong
như màu áo em mang
trắng trong!
ở đó
dòng sông, hàng cây,
sớm mai, chiều hôm của Huế lấp lánh kỳ ảo lạ lùng.
mọi ngọn núi vô danh
từ dãy núi xa xăm tháng ngày âm thầm gửi mưa về cho Huế
mọi dòng sông len lỏi
qua mặt đất chặng ngại ngần dặm dài gửi mưa về cho Huế.
mọi đại dương vô bờ
gửi mưa về cho Huế.
những con đường heo
hút tháng năm
những cao nguyên xa mờ
những dãy núi lập nghiêm
cũng gửi mưa về cho
Huế!
bao lứa đôi đợi chờ
đằng đẳng tháng năm
cũng gửi mưa về cho
Huế!
mưa rơi trên phố Kim
Xuân
có khoảng vườn xanh
như ngọc
mưa in dấu chân em đến
trường ngày ngày
mưa đến bên cửa sổ nhà
em không làm nhạt nhòa con đường em đi mỗi sớm
mưa đến suốt tháng
ngày trong nỗi ước ao của cỏ cây
đôi mắt lá chiều nay
nhìn khoảng trời xa vô tận đón chờ mưa.
*
mưa như thế đấy!
mưa làm dịu lại nỗi
buồn muôn thuở
mưa nhân lên niềm vui
muôn thuở
anh đứng giữa lối phố
Kim Xuân một lần cho mưa thấm ướt
mưa cho mọi cung bậc
tình yêu
mưa Huế!
ánh mắt em, tiếng cười
em, dáng hình em mỗi lần bỡ ngỡ gặp anh trên phố
mưa cho anh niềm
thương vô hạn
biết làm sao nói hết
bằng lời
anh biết rằng tiếng
nói trụi trần của mình làm chi diễn tả hết khi niềm vui bắt gặp mưa rơi.
mưa Huế lắng đọng đất
trời
từ nay
cho anh hàng ngày
được đón làn mưa bay
qua cầu Tràng Tiền trên con đường sớm chiều em đến
cho anh dầm giầm giữa
cơnmưa Huế thấm đẫm đất trời.
mưa tháng ngày bình
thường như thế
và những lời thơ trong
bài thơ vô tận không phải của đất trời viết tặng cho em
mà là trái tim của anh
tan vào trong cơn
mưa Huế
đi cùng
thời gian
gửi đến cho em!
Huế, ngày 30 tháng 12 năm 1984
Đ – H
VIẾNG
LĂNG MỘ NGUYỄN BÁ THANH
Đỗ
Hoàng
Tôi hai
lần đến viếng ông.
Thật cơ
duyên hiếm có.
Ông mất
đã hai năm rồi
Lăng mộ
ngày nào cũng có hoa nở.
Người
quản trang cho biết:
Ngày ít
nhất cũng cũng đến trăm người.
Trong
khi quan trường nhung nhúc kẻ nhiễu nhương.
Khi nằm
xuống
dân đổ
phân lên nắm xương trắng!
Ông nổi
lên như tấm gương trời sáng chói.
Đà Nẵng
là Singapo của Việt Nam
Nguyễn
Bá Thanh
“Bác Hồ”
của Đà Nẵng!
Trời đã
tối mà xe còn đến viếng thăm.
Mưa đầu
đông miền Trung dầm dề
Nước mắt
của trời, của dân rỏ xuống thương tiếc ông.
*
Nhà lưu
niệm kỷ vật của ông thứ nào cũng ấn tượng cảm động
Ấn tượng
cảm động nhất là chiếc xe honđa 67 ông dùng từ thời sinh viên, thời làm chủ nhiệm
hợp tác xã cho đến người đầu tỉnh.
Rắn độc
trên đời vẫn còn nhiều
Nhưng
tuấn kiệt Vãn là vầng dương sáng chói.
Viếng
lăng mộ ông
Tôi
càng tin thêm
Cuộc đời
sẽ trường tồn
Và luôn
luôn tốt đẹp !
Đà Nẵng
sáng 29 – 11 – 2017
Đ - H
LẠI QUAN GIAN THAM
Chúng cài cắm con cháu chúng trong các bộ ngành như cài cắm
chông chống giặc.
Chưa có một công lênh gì chúng đã lo cất nhắc
Việc nối ngôi đã định sẵn trong bào thai
Thì có cần chi sỹ phu và các bậc hiền tài
Ruộng nương mua của dân như cướp không xiết nợ
Trăm phần trăm quan gian tham sống trong biệt thự
Những đứa ngày xưa trốn giặc dưới hầm
Bây giờ chúng nảy mực cầm cân!
Chúng nói hay hơn loa đài có công suất hàng vạn oát
Chúng nói để đến nỗi dân nghèo bay đất cát
Chết đói nằm co ro mà luôn miệng hoan hô
Tôn vinh chúng bậc anh minh đang giữ cơ đồ!
Đấy là chân dung quan tham thời hiện đại
Chúng sẽ làm cho giang sơn này tan mây khói.
Có ai làm gì được chúng đâu
Đến vua còn bất lực trước bầy sâu
Tham nhũng!
Hà Nội, ngày 6-12-2014
Đỗ Hoàng
GỬI NHÀ CẦM QUYỀN (*)
Nhà văn không tấc quyền, tấc bạc, tấc tiền.
Bắt nhà văn là sự nắn gân của chính thể.
Những nước văn minh dân chủ tự do không bao giờ họ làm thế
Nước Anh cho xuất bản sách nghìn trang cho tha hồ nói xâu
nước Anh
Nước Mỹ cũng cho xuất bản sách nghìn trang sách cho tha hồ
nói xáu nước Mỹ.
Người ta vẫn siêu cường văn minh hiện đại dân chúng giầu
sang có sao đâu.
Ở Việt
Điều này chủ tịch nước, tổng bí thư Đáng Cộng sản Việt
Ai cũng trốn tránh trách nhiệm của mình,chỉ đổ lỗi cho hệ
thống.
Thế thì sự lên tiếng đòi tự do, dân chủ công bằng văn minh đúng nghĩa của những nhà
văn, nhà báo, blosger…với chính quyền là điều vô cùng hệ trọng
Để cứu sự tồn vong của dân tộc Việt
Những nghĩa cử máu thịt của người có lương tâm
Chưa ở đâu đặc quyền đặc lợi cho giới quan gian tham cầm
quyền sau hậu chiến ở Việt
Chỉ một miếng đất Hồ Tây vàng đã hơn một nửa nhiệm kỳ tổng
thống Mỹ
Ô tô nhà lầu, biệt thự sân gôn, của chìm của nổi của kẻ quan
gian tham không thể nào đưa lên bàn cân.
Đó là những con số biết nói khi họ thanh trừng cấp dưới lúc
công bố với toàn dân!
Đám quan gian tham hưởng đặc quyền, đặc lợi hiện nay sống
vương giả trên lưng người cày ruộng
Điều mà những ông tổ của họ Max, Anghen…kiên quyết đạp xuống
Để thay thế một thế chế công bằng dân chủ văn minh.
Nhưng sự không tưởng của chủ nghĩa Max đã sụp đổ tan tành
trên khắp hành tinh.
*
Bắt bớ nhà văn, nhà báo, blogsger, người biểu tình…
Trấn áp nhứng người bất đồng chính kiến
Là sự bất lực của nhà cầm quyền Việt
Trước sự đòi dân chủ, tự do có thực của những người còn
lương tâm!
Hà Nội, ngày 8-12-2014
Đ – H
(*) Tết năm Giáp Ngọ - 2013, Tổng bí thư Đảng Cộng sản Việt
Nam Nguyễn Phú Trọng gặp mặt trí thức văn nghệ sỹ, ông có nói (đại ý): - Đảng
cầm quyền nghe hết mọi ý kiến đóng góp kể cả ý kiến phản biện, bất đồng chính
kiến!
LOÀI BÒ SÁT KHÔNG CHÂN
Loài bò sát không chân
Chúng nó nói một đằng làm một nẻo
Miệng lưỡi của loài rắn luôn luôn rất dẻo
Chuyện đổi trắng thay đen là chuyện thường ngày.
Nên chẳng có gì đổi thay
Sau những cuộc sát tàn chém giết.
Dân chủ với chúng là tuyệt diệt
Tự do với chúng là tìm cái chết
Bởi thế
Không chỉ một quốc gia
Một tộc người điêu linh
Mà cả hành tinh
Chìm trong biển máu!
Cái ác không nhiều bằng cái thiện
Nhưng chỉ một cái ác
Đủ làm cho trái đất tan biến
Cũng như quy luật xây thì khó
Nhưng phá thì chỉ trong nháy mắt
Từ buổi bình minh sơ khai
Phật, Chúa đã dạy con người
Đừng tin miệng lưỡi loài rắn
Đến hôm nay
Mấy ai tỉnh ngộ
Địa cầu luôn máu đổ
Máu muôn loài không cầm được.
Nhưng kẻ làm điều ác
Vẫn sống nhởn nhơ.
Điều cảnh báo nhân loại vẫn không thừa
Đừng tin miệng lỡi của loài bò sát không chân!
Hà Nội, ngày 22-12-2014
TÁU CỘNG ÂM MƯU
Tàu cộng sẻ chia nhỏ Biển Đông
Chiếm từng hòn đảo
Dùng chiến thuật vết loang da báo.
Đến cuối thế kỷ XXI
những dân tộc nhỏ yêu sẽ phơi áo
Nhập vào Đại Hán Trung Hoa
Hà Nội, ngày 26-12-2014
BẦN CÙNG NHIỄU NHƯƠNG
Bây giờ không còn nhiều những gương thanh liêm như thuở
trước.
Cán bộ từ phường xã trở lên đã tư túi tậu đất đai vườn tược
Quan chức kéo xuống tận xóm thôn.
Của chìm của nổi của quan địa phương còn nhiều hơn quan tỉnh
ngày xưa.
Đấy là chưa kể những loại cán bộ cấp cao tậu lâu đài biệt
thự ở nước ngoài tính bằng hàng chục triệu đô.
Trong khi dân tình đa phần khốn khổ xác xơ
Đất ruộng mất dần tiến trình đến bần cùng hóa
Đám công chức mỗi ngày một phình to tất cả bấu vào tiền thuế
dân đóng.
Tiền lương công chức không sống nổi mươi ngày.
Tệ nạn xảy ra từ trên thượng đỉnh xuống đám ăn mày
Cuộc đời đang tiến tới bần cùng thì việc sinh ra đạo tặc là
chuyện cơm bữa.
Lấy trí trị ngu là thuận
Lấy ngu trị trí là nghịch.
Chúng nó lấy ngu trị trí
Tất sụp đổ.
Trong lúc rối reng như vậy Trung Quốc cho thành lập Viện
Khổng tử
Để đám quan lại học và làm theo Thánh nhân.
Đấy là bài học trị nước không thể không nghe theo!
Hà Nội, ngày 31 -12-2014
HỌC KHỔNG TỬ
Tu thân
Tích đức
Tề gia
Trị quốc
Bình thiên hạ.
Bây giờ đám quan tham làm ngược lại
Đất nước sẽ bị ngoại bang dần cho ra bả!
31-1-2-2014
CHÍCH BÔNG ĐI ĐƯỢC 2 MÉT
Cháu ông
Đã đi được 2 mét!
Cái tin rất đổi vui mừng ấy, bố cháu nhắn cho ông!
Như cái tin
Trái đất tự quay minh trong không gian!
2 triệu lần ki lô mét
cuộc đôt biến diệu kỳ!
cháu ông đã tự minh đi trên trái đất
từ 2m cháu sẽ đến vô cùng!
sẽ còn nhiều gian nan
nhưng khởi đầu này
cho mọi người
cho ông tin tưởng
Huế 5 - 11 - 2011
KHÔNG DÂN TỘC NÀO
MUỐẾN TRANH ĐỂ ĐƯỢC ANH HÙNG
con vật cũng không muốn cắn xé nhau cho đến chết,
ngay cả khi dộng đực!
con chó
con bò
con voi...
trừ con vật người!
không một dân tộc nào muốn có chiến tranh để được gọi là anh
hùng.
trừ bạo chúa!
bởi chiến tranh đã sinh ra một loại vật người man trí, giả
trá, tráo lường, phản thùng, phản trặc, lưu manh, gian dôi, táng tận lương tâm,
ác độc tận cùng...đối ngược lại trí tuệ!
chiến tranh đã tận dụng tối đa man trí, xảo trá, lường gạt, phản thùng...đẩy
tấm lòng nhân đạo vào vòng ác quỉ, đẩy trí tuệ, nhân tài, thông minh, mẫn tiệp
vào lộ trình xảo quyệt, lưu manh.
sau cuộc chiến tranh, con vật người có nhiều mánh lới, lọc lừa,
trí trá...nó sẽ là những mầm ương cho
những mưu mô, quỉ quyệt, táng tận lương tâm.
xã hội tin vào những mưu trí vặt, những thủ đoạn vặt, xã hội
lấy cái đó làm nền tảng, xã hội ấy nhanh chóng suy tàn, vô phương cứu chữa!
chiến tranh dai dẳng sẽ nấy sinh ra một chính quyền dao búa,
côn đồ lấy súng đạn, dao găm ăn hiếp người lương thiện!
xã hội ấy sớm hay muộn cũng bị tan rửa!
những thứ chính quyền lấy súng đạn, dao găm găm vào tim
người hiền nhân; những thứ chính quyền ấy tồn tại chỉ có chiến tranh!
mhững chiến công được coi là vang dội của Xeeda, Thành Cát
Tư Hãn, Napoleon, Hitlle, Stalin, Mao Trạch Đông...thực chất chỉ để loại di họa
muôn đời đau thương cho nhân loại !
những thứ vinh quang hào nhoáng nhất thời, những anh hùng
rơm thật là vô ích, tệ hại
những thứ ấy nhắc nhở đời sau biết mà cảnh tỉnh.
những dân tộc văn minh làm việc tưởng nhớ chiến tranh không
phải khuyến khích chiến tranh mà giúp cho con cháu thấy được sự tàn độc của
chiến tranh để ngăn cản và tránh xa nó.
còn kẻ ác tàn hồi tưởng vinh quang trong thắng trận là chúng
nó muốn thổi bùng ngọn lửa chiến tranh, thổi bùng thù hận, sẽ gấy tiếp ra những
cuộc chiến tranh rùng rợn hơn, ác độc hơn, tàn bạo hơn, gấp hai gấp ba lần...
những kẻ ác độc luôn
thổi bùng ngọn lửa thù hận, chúng luôn luôn sống trong thù hận, luôn luôn tạo
ra kẻ thù tưởng tượng để hủy diệt!
những kẻ ác luôn luôn cảm thấy trên hành tinh này đâu đâu
cũng là kẻ thù không đội trời chung với mình.
song le, kẻ thù mà họ tìm ra, họ tạo ra đối kháng không nằm
ở đâu trong hành tinh hay ở ngoài hành tinh mà như Phật đã nói: " Con sâu
hận thù của con sư tử không nằm ở đâu ngoài đời mà ngay trong bụng con sư
tử."
*
vinh quang thay những
dân tộc biết tránh được chiến tranh
may mắn thay những dân tộc không gặp phải chiến tranh
khâm phục thay những dân tộc thắng đươc chiến tranh không
phải qua bạo lực.
đau thương cho những dân tộc đối mặt với chiến tranh bằng
gươm đao, súng lục.
*
không có dân tộc nào muốn chiến tranh để được anh hùng!
Hà Nội 12 - 4 - 2015
Đ-H
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét