Thứ Bảy, 6 tháng 3, 2021

Cái chết người đẹp - Tâm sự người lính

 


Đỗ Hoàng

        CÁI CHẾT NGƯỜI ĐẸP

 Em chết rồi.

Người đẹp!

Viên đạn của thế kỉ nào bắn em?

Anh sững sờ giữa trái đất máu đổ.

Xác em nằm trong huyền ảo xa xôi.

 

Không gian đen,

Không gian trắng

Không nói ra lời

Nỗi đau trái đất kéo tang màu mây xám.

Thế là vô tình

Sự sống

Bắt tay cái chết chia lìa!

 

Quân phục em mang

Máu thâm sì.

Nghìn năm sau em chẳng về được nữa.

Dù vật chất biến hoá bảo toàn,

Dù sự sống chỉ là điều phi lý.

Không gian,

Thời gian

Mệt mỏi trường tồn!

 

Anh đi trên trái đất cô đơn.

Gió bấc lạnh thổi tung làn ngực nở.

Xác em nằm

                     Một hành tinh vứt bỏ.

Vó ngựa trường chinh lãnh đạm dẫm qua.

 

 Anh không thể nào viết nỗi lời thơ.

Khóc em để loài người nguyền rủa!

Trong vô biên

                       Mạng em thua hạt cỏ.

 

Khóc em

            Anh phản lại Trường Tồn!

 

         Chiến trường Quảng Trị đẫm máu      2 – 1974

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét