Thứ Bảy, 13 tháng 3, 2021

Thơ đám Vô lối bôi cứt đái vào thi đàn Việt Nam

 


Thơ đám Vô lối bôi cứt đái vào Thi đàn Việt Nam

Rất xin lỗi bạn đọc phải đọc loại viết quá cứt đái, hố xí nhà cầu bôi lên Thi đàn Việt Nam. Đám này lại được bầu vào Ban chấp hành Hội Nhà văn Việt Nam khóa X (2021 - 2025).  Nguyễn Quang Thiều - Chủ tịch; Nguyễn Bình Phương, Phó Chủ tịch; Phan Hoàng, Ủy viên Ban chấp hành.... thì Thơ Việt về đâu? - Đỗ Hoàng, nhà thơ, Hội viên Hội Nhà văn Việt nam.

(Ban chấp hành Hội Nhà văn Việt Nam khóa X . 2021 - 2025)

1-                    Nguyễn Quang Thiều

Câu hỏi cuối ngày

Tôi tựa lưng vào bức tường xám mốc

Đợi chuyến xe tan tầm

Đó là khoảng thời gian tôi đói nhất và buồn nhất trong ngày

 

Phía bên kia đường tôi đợi

Những chiếc lá tôi không biết tên

Phủ đầy bụi

Những chiếc lá dịu dàng rụng xuống

Cơn mưa buổi chiều vàng thẳm dâng lên

 

Trong cơn mơ đói và buồn

Các cô gái đẹp mặc váy cưỡi xe máy phóng qua

Như dao sắc phất vào tôi tứa máu

Tôi nấc lên một câu hỏi như người sặc khói

Rằng nếu tôi lấy họ

Tôi sẽ ngủ với họ thế nào

 

Và chuyến xe tan tầm lại đến

Ọp ẹp và bẩn thỉu như chiếc lồng vịt khổng lồ

Tôi vội vã bước vào trong đó

Các cô gái buôn chuyến đang ngoẹo đầu ngủ

Tóc tai quấn áo sặc mùi cá khô

Giấc mơ sẽ thế nào trong giấc ngủ thế kia

Và lòng tôi nhói một câu hỏi

Rằng nếu tôi lấy họ

Tôi sẽ ngủ với họ như thế nào.

Quán sứ - Hà Đông, 1991(Sự mất ngủ của lửa- Giải thưởng Thơ Hội Nhà Việt Nam năm 1993)

Tiếng vọng

Con chim sẻ nhỏ chết rồi

Chết trong đêm cơn bão về gần sáng

Đêm ấy tôi nằm trong chăn nghe cánh chim đập cửa

Sự ấm áp gối chăn đã giữ chặt tôi

Và tôi ngủ ngon lành đến lúc bão vơi.

Chiếc tổ cũ trong ống tre đầu nhà chiều gió hú

Không còn nghe tiếng cánh chim về

Và tiếng hót mỗi sớm mai trong vắt.

Nó chết trước cửa nhà tôi lạnh ngắt

Một con mèo hàng xóm lại tha đi

Nó để lại trong tổ những quả trứng

Những con chim non mãi mãi chẳng ra đời.

 

Đêm đêm tôi vừa chợp mắt

Cánh cửa lại rung lên tiếng đập cánh

Những quả trứng lại lăn vào giấc ngủ

Tiếng lăn như đá lở trên ngàn.

Nguồn: SGK Tiếng Việt 5, tập một - NXB Giáo dục, 2008

 

Những người đàn bà gánh nước sông

Những ngón chân xương xẩu, móng dài và đen toẽ ra như móng chân gà mái

Đã năm năm, mười lăm năm, ba mươi năm và nửa đời tôi thấy

Những người đàn bà xuống gánh nước sông

 

Những bối tóc vỡ xối xả trên lưng áo mềm và ướt

Một bàn tay họ bám vào đầu đòn gánh bé bỏng chơi vơi

Bàn tay kia bấu vào mây trắng

Sông gục mặt vào bờ đất lần đi

Những đàn ông mang cần câu và cơn mưa biển ra khỏi nhà lặng lẽ

Những con cá thiêng quay mặt khóc

Những chiếc phao ngô chết nổi

Những người đàn ông giận dữ, buồn bã và bỏ đi

 

Đã năm năm, mười năm, ba mươi năm và nửa đời tôi thấy

Sau những người đàn bà gánh nước sông và lũ trẻ cởi truồng

Chạy theo mẹ và lớn lên

Con gái lại đặt đòn gánh lên vai và xuống bến

Con trai lại vác cần câu và cơn mưa biển ra khỏi nhà lặng lẽ

Và cá thiêng lại quay mặt khóc

Trước những lưỡi câu ngơ ngác lộ mồi

Trich trong tập thơ "Sự mất ngủ của lưa - Giải thưởng thơ Hội Nhà văn Việt Nam năm 1993 - Tuyển chon thơ háy thế kỷ XX

Bài thơ viết lúc 10h13

Không có lý do gì cho sự ra đời của một bài thơ

Nhưng bài thơ đã bắt đầu viết

Bằng chữ đầu của một cái tên

Thường tuyệt vọng khi đi qua nơi này

 

Một ô cửa rụt rè mở

Và một tiếng rạn vỡ đâu đấy

Trên da thịt không ướp lạnh của H

 

H ngủ muộn. 10h13 phút chưa dậy.

Những sự sống trôi qua chiếc giường.

Những cái chết trôi qua chiếc giường.

Và H nhìn thấy trong giấc ngủ

Một tấm thân đàn ông nóng rừng rực

Trôi qua chiếc giường và dừng lại

ở một khoảng trên đầu

 

Lúc 10h13 một người đàn bà khác

Khoả thân trong một chiếc giường

Đặt ở giữa thành phố

Bên một cái chết mặc trang phục đại lễ

 

Giọng của H

Thói quen tồi tệ nhất là dùng thời quá khứ

 

Giọng H: em ung thư vú

 

Buổi tối con mèo hoang đi

căn buồng luôn là một

cái đầu u tối và mộng mị

H mơ khi chết biến thành mèo đi

qua căn buồng ẩm mốc

mùi thuốc lá

và nước chảy trên H

 

Giọng H: em nghi ngờ thân xác em

Sao anh không là một con mèo

 

Cái ổ trũng rực ấm trên tấm nệm

Nước chảy mê man dưới H

Con mèo sốt 42 độ

 

Giọng H: mai sẽ rời khỏi căn phòng này

Giọng H: ôi, chiếc giường...

Giọng H: phía xa kia...

Giọng H: một bộ phận sinh dục cô độc

Giọng H: đang hồi phục ký ức

 

Trong quán rượu rắn

Tặng D.K.M

 

Những con rắn được thủy táng trong rượu

Linh hồn chúng bò qua miệng bình cuộn khoanh đáy chén

Bò tiếp đi… bò tiếp đi qua đôi môi bạc trắng

Có một kẻ say gào lên những khúc bụi bờMột chóp mũ và một đôi giày vải

Mắt ngơ ngơ loang mãi đến chân trời

Nhóm u uất trong những vòm tháp cổ

Người suốt đời hoảng hốt với hư vôNhư đá vỡ, như vật vờ lau chết

Thơ âm âm, thơ thon thót giật mình

Kinh hãi chảy điên cuồng như lửa liếm

Ngửa mặt cười trong tiếng khóc mộng duBò nữa đi… bò nữa đi hỡi những linh hồn rắn

Lọc độc từng tia phun chói trong bình

Người không uống rượu mà uống từng ký ức

Mạch máu căng lên những vệt rắn bòĐêm vĩ đại chôn vùi trong quán nhỏ

Rừng mang mang gọi từng khúc thu vàng

Rượu câm lặng chở những linh hồn rắn

Có một kẻ say hát lên bằng nọc độc trong mình

 

Thị xã Hà Đông, tháng hai năm 1992

Sự mất ngủ của lửa - Giải thưprng thơ Hội Nhà văn Việt Nam năm  1993

2 - Nguyễn Bình Phương

Giải thưởng thơ Hội Nhà văn Hà Nội năm 2012

BUỔI CÂU HỜ HỮNG

Nước câu mặt trời

mặt trời câu gió

 

phố câu người đời

ô

quê mùa câu phố

 

ngày mai câu một ngày mai khác

bằng gương mặt lơ vơ

 

con mắt câu giọt sương

cái câu  ấy long lanh toàn mộng

 

người chán nản ngồi câu cơn giông

lũ trẻ online câu hy vọng

 

mặc chiếc áo kẻ sẫm

rộng hơn nghìn ước vọng

của mình

một tôi một xe máy

u u vượt qua cầu

chiếc áo đựng toàn gió

gió câu mặt trời

 

giữa mê trận những con mồi

giữa chết bởi săn lùng và sống ngoài chờ đợi

mỗi người một chiếc cần câu buông lơi

 

GIẤC NGỦ NẮNG

Dưới chân cầu có giấc ngủ nắng

Đom đóm xoay quanh những khóm lau vàng

Nhớ em anh buồn anh chóng mặt

Nước không người nước đi lan man

 

Anh theo sông tìm đến những mùa trăng

Trong mùa trăng rất nhiều vầng trăng lạ

Bầy chim muỗi chờn vờn bay giữa lá

Nhớ em anh tức ngực đau đầu

 

Anh vẫn thấy em từ xa bước lại

Em nhìn anh

Em xa xôi như cây

Em quay đi

Tiếng kêu dài lạnh lẽo

Hoàng hôn trên đầm tàn

 

NBP

Nhà văn Nguyễn Bình Phương.

 

Những bóng tối lảng vảng trên tóc

Trên mặt sông rút dải làn sương bạc

Trong giấc ngủ thâm u bầy người điên ngơ ngác

Đã trở về

Khuôn mặt nước giếng khơi rạng rỡ

 

Tôi châm thuốc ra ngoài gặp cỏ

Nghĩ đến mình nghĩ đến mình thật nhiều

Nhắm mắt lại và từ từ hiển hiện

Một vườn mía ngọt lúc trăng lên

 

Tin vào đêm

Không tin bóng tối

Những ngôi đền rụt rè sáng cùng tôi.

 

Nói với em từ trống trải

 

Anh đã tới chỗ ấy

 

Đã gặp cái vầng trăng mươn mướt của anh

 

Nó ngồi đó, một mình, không cô đơn nhưng tràn trề tĩnh lặng

 

Nó tự sáng hay em làm nó sáng

 

Bụi tóc tiên dại điên miên man

 

Vang lên những tiếng nói rối bời

 

Dù thế nào thì cũng đã tới

 

Anh tới đầy trống trải

 

Đúng như một con người

 

Chạy bạt tử trên gò hoang thoai thoải

 

Và reo vang

 

Đúng như một con người

 

Anh thành đốm nắng không nguồn cội

 

Thành đôi môi đẫm rượu

 

Lênh đênh qua hàng quán tàn phai

 

Với cái nhìn bạc màu kiêm ái

 

Anh nhận ra tro tàn kim cương

 

Trong chớp mắt chậm như vĩnh cửu

 

Còn nhớ chăng bầu trời quạnh hiu

 

Trong thân thể gầy gò nơi giam giữ phận anh thoáng chốc

 

Em hay vầng trăng khiến nó mịt mù

 

Kìa nước mắt đứng khoanh tay ủ rũ

 

Mang vị mặn khó hiểu

 

Ai sẽ là người giữ tiếng khóc của em

 

Trống trải

 

Chiếc áo sơ-mi khoác hờ lên bóng đêm

 

Là anh đấy.

 

.................................

 

Một mùa hè mọi thứ áp vào nhau

 

Tôi áp về hôm qua

 

Những đường lơ mơ làm cuộc đời trẻ lại

 

Chúng nhìn tôi như nhìn mùa hè

 

Hỗn độn trong say mê vụng dại

 

Tôi là mùa hè ngập tràn ảo ảnh

 

Sau nụ hôn thầm lặng của em

 

Những bông quỳnh lộng lẫy trong đêm

 

Áp vào ta bao nhiêu niềm trinh bạch

 

Em áp vào tôi những sóng nước dạt dào của kênh rạch miền Tây

 

Tiếng thì thầm áp vào những đám mây

 

Báo tin một người không dưng đổ xuống

 

Nằm mê man bên cạnh một câu thơ

 

Bệnh tật đã cất lời của nó

 

Mi thấy những muộn phiền trên tóc ta không?

 

Có thấy ngàn ngàn khoảng trống

 

Áp vào một mẩu đời riêng

 

Như ngàn ngàn ký tự áp vào màn hình sục sôi đang chờ ta phía trước

 

Màn hình nào sẽ mở

 

Cho số phận băng ra?

 

Tôi yêu người đến từ giữa cơn mưa

 

Mặt đất bỗng hóa lời đường mật

 

Áp vào đâu thì vừa

 

Những cột mốc vùng biên bóng trải xiêu xiêu

 

Dãy núi oằn lên từng nhịp thở

 

Tôi áp tên tôi vào cơn gió

 

Cái tên dài như đường hỏa xa

 

Con tàu đi theo tiếng gọi phai nhòa...

 

.................................

 

Quanh quanh

 

Tôi nhớ những mùa nở rộ

 

Dọc bên kia bờ thời gian

 

Ngàn cánh vàng hoa điên điển

 

Nhớ người cựu binh bị ký ức mài mòn

 

Ngồi lẫn vào trong nước

 

Ngó đăm đăm một cánh cửa vô hình

 

Tôi nhớ tiếng bản lề kèn kẹt

 

Mở từ xa tới gần

 

Và nhớ

 

Trong mũi tiêm quấn quýt một đám mây

 

Hứa hẹn những nổi trôi ngoạn mục

 

Nhớ thêm đoạn đường đã mất

 

phía xa một chấm đỏ mờ

 

những ngày không còn chi để nhớ

 

bóng với hình riu ríu vào nhau

 

Tôi nhớ khói không màu

 

sau cuộc chiến chúng ta nhìn ra biển

 

dải xanh sóng trắng gợn miên miên

 

Cuối cùng tôi lại quay về nhớ

 

Những mùa đang nở rộ bên kia.

TỰ BẠCH THỜI BÌNH (*)

Tôi lính mới

Biết con mắt là con mắt của gió

Biết bàn tay là bàn tay của gió

Xanh thế kia chắc chắn là cây đấy

Chậm và cồng kềnh như thế sẽ là mây

 

Tôi yêu mến xiết bao thời thơ bé

Chạy say mê suốt cả mùa hè

Giờ nhìn núi nghiêng trôi dần nhớ

Người của trời cao thì vỗ cánh trong mơ

Người của đất lầm lỳ như bóng tối

Và bóng tối thông minh đứng cùng tôi

 

Trong phiên gác đêm đêm tôi thường thấy

Trắng bồng bềnh như vậy đúng là em

Em chẳng nhớ chút gì về mưa cả

Mưa thuở ấy như một người xa lạ

Ngồi miên man tự vấn trái tim mình

 

Tôi anh lính phong tình

Ngắm sương núi vờn quanh thân súng

Lòng cồn cào vũ điệu giao long

 

 (* In trên tạp chí Nhà văn & Tác phẩm số 7 -2014

3 - Phan Hoàng

Thói quen

 

sáng sáng tôi hay đến ngồi vào chiếc ghế ấy

nhâm nhi ly cà phê cứt chồn

đọc báo

nhìn cô chủ quán nở nụ cười hàm tiếu

 

chiếc ghế trở thành vật sở hữu của tôi

mùi cà phê cứt chồn trở thành mùi của tôi

những trang báo trở thành chữ nghĩa của tôi

nụ cười cô chủ quán trở thành tín hiệu ngày mới

 

có sáng

chiếc ghế đã có người đến ngồi

tôi ngơ ngác bỏ đi

 

có sáng

mùi cà phê không phải cứt chồn

tôi uống qua loa bỏ đi

 

có sáng

quán không tờ báo

tôi thẫn thờ bỏ đi

 

có sáng

cô chủ quán miệng im như thóc

tôi buồn buồn bỏ đi

 

có sáng

quán

cà phê

tôi

bỏ đi bỏ đi bỏ đi…

 

nhiều khi mắc cười tôi chất vấn tôi

vì sao con người cứ tự đánh lừa mình bằng những thói quen

không học nổi con sông biết thích nghi đổi dòng băng băng về phía trước?

 

Trăng thượng huyền trăng hạ huyền

anh hôn em

lấp loá

trăng thượng huyền

em rạng rỡ

như là

em rạng rỡ

chạy về em

chạy về trăng

muôn vì sao

muôn nụ thơm

đua nở

hội nhập

tình yêu...

ngoài vòng tay anh

phía cổ thụ

trăng hạ huyền

uẩn buồn

tư lự

những ước mơ

những khát khao

những nuối tiếc

ẩn sau suối tóc bạc

cháy bỏng

oà vỡ

tuổi già...

Nguồn: "Kiến thức ngày nay" số 76 ngày 15/1/1992

 

Chữ nghĩa thị trường

 

ta ném chữ tình tang ngang dọc

săn chứng khoán chim trời

bán cổ phiếu cỏ dại

em trách nhiệm hữu hạn sẻ chia

thơ đấu giá lên đời

 

ai đầu tư cổ phần tri âm

văn chương tình nguyện liên doanh tri kỷ

chữ nghĩa thị trường xuống chó lên voi

 

chữ nghĩa thị trường

hot

 

chữ nghĩa thị trường

bạc

 

chữ nghĩa thị trường

nhạt

 

nhiều khi gối đầu lên hàng đống sách

nghe lòng trống rỗng

hoang mang

10.10.2007

 

Gởi Phú Yên

tôi mộng du phố xá Sài Gòn

nào biết quê nhà ngập chìm thác lũ

hàng trăm người làm mồi nước dữ

hàng vạn người chới với giữa mông mênh

sự sống thu mình trên bè chuối chông chênh

gia tài một màu trắng xoá

căng mây làm nhà

chiếu chăn là mưa là gió

lúa mộng cầm hơi chống chọi thuỷ thần

 

 

tôi mộng du phố xá Sài Gòn

nào biết quê nhà ngập chìm thác lũ

các em thơ không tròn giấc ngủ

bếp lửa mẹ già rét bắn căm căm

cánh cò ca dao thảng thốt biệt tăm

tiếng quạ xé đồng mơ ước

dòng sông tuổi thơ hoá dòng huỷ diệt

niềm đau quặn thắt núi non

 

tôi mộng du phố xá Sài Gòn

nào biết Chóp Chài phủ đầy nước mắt

Ô Loan kinh hoàng

Đá Bia chớp giật

cánh nhạn nào vừa đuối sức giữa sông Ba…

 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét