Thứ Bảy, 6 tháng 3, 2021

On hồn linh gái - Đỗ Hoàng

 


Thứ Ba, 20 tháng 9, 2016

Oan hồn lính gái

Vừa rồi vannghecuocsong.com có in bài của học giả Thái Doãn Hiểu nói về sự thật Nhật ký Đặng Thùy Trâm, có đoạn: “ Đặng Thùy Trâm vì thất tình, bỏ đi chiến trường rồi làm vợ tháng, vợ năm cho Bí thư Huyện ủy Tam Kỳ để mưu cẩu lợi ích chính trị sau này. ..”NXB Hội Nhà văn là nơi in sách này và sửa chữa nhiều vi phạm luật xuất bản và quyền cá nhân riêng tư..” Một nhóm sống bên Nga cũng xin được tài trợ các nhà hảo tâm cho dịch ra tếng Nga in thành sách và cổ động tùng xèng. Tôi đã có bài Lính gái viết. cách đây gần 50 năm. Năm 2012 thấy người ta dựng mồ gái tơ lên động cơ không được đẹp lắm nên viết bài Oan hồn lính gái. Xin post lại cho bạn đọc xem!
Đỗ Hoàng
Đỗ Hoàng
OAN HỒN LÍNH GÁI
LÍNH GÁI
“Sinh con gái hơn con trai
Sinh con gái gả chồng gần
Sinh con trai phải vùi thân chiến trường
….
Con gái gả cho lính
Như đem bỏ ngoài đường”
(Đổ Phủ)
Đường trống trải mai này lạnh thế
Rét tê người như thể châm kim
Tần ngần tôi đứng lặng nhìn
Một đoàn bộ đội chúng mình hành quân
Đoàn lính gái áo quần còn mới
Lứa lính này đưa tới miền trong
Họ không hề bị đeo gông
Mà sao ánh mắt mênh mông nỗi buồn1
Bước gấp lại đầu buôn lạnh vắng
Nghe chỉ huy sốt sắng truyền lời:
“Rằng quân ta đủ gái trai
Vào trong giải phóng đất trời tự do”
Đoàn lính gái thẽn thò vì lạnh
Ai xát lòng muối mặn mà đau
Hiền hiền những ánh mắt nâu
Lệ rời thấm đất nỗi sầu nghìn năm
Họ chết lặng cắn răn im tiếng
Con gái miền quê kiểng biết chi
Tâm xà khẩu phật từ bi
Đen như hắc ín những khi láng đường
Rồi không biết chán chường hay đói
Hay đường dài mỏi gối chùn chân
Từ trong đám lính hành quân
Tiếng khóc xé ruột thất thanh, tang nhà!
Họ dậm chân hét là lại thét
Vào trong kia nào biết buổi về
Chao ôi da diết nhớ quê
Gào than theo gió bốn bề bão dông.
Gào khản cổ gió đông chẳng thiết
Gió vô tình mải miết cứ trôi
Trên đường hàng vạn trăm người
Dửng dưng như ánh mặt trời cao xa
Xương trắng phơi lối ra tiền tuyến
Mồ gái tơ diều liệng, chồn giay
Lớp này rồi lớp khác thay
Màu cờ lau trắng rợn lay sa trường
*
Lới động viên dễ thường miệng mỏi
Vẫn trơ trơ con gái lính mình
Giữa trời đông đứng nín thinh
Cùng chung bao nỗi cực hình cỏ cây
Tim tôi cũng tái ngây vì lạnh
Cùng đường vào cám cảnh ngày xa
Đoàn con gái lính đi ra
Bao giờ về lại quê nhà thuở xưa?
Rồi cái chết sẽ chờ mọi lối
Trên con đường dẫn tới miền trong
Chiến tranh dai dẳng chưa xong
Còn bao nhiêu chuyện đau lòng xảy ra!
Chiến trường Quảng Trị 27 – 11 – 1973
Đỗ Hoàng
OAN HỒN LÍNH GÁI

Thân lính gái gặp bao tai ác
Một cõi đời sống thác nào yên
Sống thì gặp buổi đảo điên
Tuổi xuân đem ném vào miền biên cương
Thân gái lính muôn đường cơ khổ
Đẩy vào nơi đạn nổ, bom rơi
Xuân thì lá rụng tả tơi
Sa trường xương trắng giết thời mộng mơ.
Năm tháng trong buồn bơ sầu thảm
Cả tuổi yêu u ám mây tàn
Hầm hào, địa đạo, súng gang
Da chì, tóc rối vỏ vàng tấm thân!
Bao thế hệ tuổi xuân vàng úa
Cảnh gái tơ bao lứa mồ hoang
Tấm thân nào được chu toàn
Xương phơi, thịt nát từng đoàn ra ma!
Đời lính gái thật là vô phúc
Đã chết rồi bị đục mồ lên
Làm cho hồn vía không yên
Bơ vơ lạc lỏng cuối miền hư không
Dựng xương lên đeo vòng nguyệt quế
Đốt văn khê mà tế vong hồn
Chắc rằng cái lúc đem chôn
Không hòm, không xiểng, không cồn tha ma
Người ta gióng phèng la ing ỏi
Chẳng qua là vì gói tiền thôi
Mấy ai yêu quí con người
Huống gì ma gái ở nơi suối vàng!
Ham một chút bạc tàn bỏ túi
Bày trò này lại xúi trò kia
Phần trăm xin xỏ ăn chia
Đến hài cốt cũng đầm đìa máu xương!
Kẻ trong nước cùng đường làm bậy
Người ở ngoài ngửi thấy mùi đồng
Tụng ca âm đức ghi công
Ăn xương, uống máu trên hồn gái ma
Cảm lính gái tài hoa bạc mệnh
Sống quay cuồng, chết lạnh tấm thân,
Xương tàn còn bị tranh phần
Sống đau đớn chết vô ngần đớn đau!
Hà Nội, ngày 20 tháng 7 năm 2012
Đỗ Hoàng
Ảnh của Do Hoang.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét