Thứ Năm, 11 tháng 3, 2021

Thúy Kiều báo ân!

 


Chương hai mươi chín 

Kiều báo ân

 

4675- Vinh hoa bỏ lúc chôn vùi,

Muối dưa mới thấu được mùi phong lưu.

Sang giàu thấm nỗi chắt chiu.

Đại doanh hôm sớm dập dìu đèn hoa!

Châu về Hợp phố một nhà, (717)

4680- Phu nhân tâm sự kể ra nỗi mình.

Lâm Truy, Vô Tích, Hai Kinh… (718)

Buôn người bán thịt nhục hình ai oan.

Thân nay dù đã chu toàn,

Lòng riêng ân oán muốn toan đền bù.

4685- Nghe nàng Từ mặt đỏ dừ,

Chỉ tay điểm lính đi trừ kẻ gian.

Năm nghìn tay kiếm sẵn sàng,

Một đàng Vô Tích, một đàng Lâm Truy.

Trước giờ xuất kích ra đi,

4690- Ba quân chỉ giáo phục quỳ thệ sư. (719)

Phu nhân rằng: “Chút riêng tư,

Xin nhờ Thiên tuế cũng như quần thần.

Xét lòng tôi có ông xanh, (720)

Dạ này soi thấu tâm thành kính yêu.

4695- Tôi đây là Vương Thuý Kiều,

Không may oan khuất liêu xiêu cửa nhà.

Bán mình để chuộc em cha,

Sa phường buôn thịt Tú Bà, Sở Khanh….

May nhờ oai Từ Đại danh

4700- Điểm binh khiển tướng xuất quân báo thù.

Cùng trời đất với nghìn thu

Tâm thành này gửi thệ sư tỏ bày!”

Hoạn Thư, Mã Tú tóm ngay,

Sở Khanh, Mã Giám những tay buôn người.

4705- Giác Duyên, mụ Quản được mời

Chàng Thúc sai lính đến nơi tìm về.

Việc Từ tróc nã trọn bề,

Ba quân thoả nguyện lời thề phu nhân.

Án toà mở giữa trung quân.

4710- Bác đồng, cờ xí đầy sân rợp trời.

Trong ngoài quân sĩ vạn người,

Phu nhân, Từ Hải ghế ngồi uy nghi.

Mở màn trống giục truyền đi,

Điểm danh nàng mới ra uy dẫn vào.

4715- Từ rằng; “ Linh thế ngàn sao,  (721)

Giao nàng ân oán thế nào liệu lo.”

Nàng rằng: “Nhờ đức công to,

Vậy xin báo đáp để cho hợp trời.”

Từ rằng: “Nàng tự phán lời,

4720- Làm sao ân oán rạch ròi phân minh.”

Nàng liền mời đến Thúc Sinh.

Cũng vì có chút ân tình khi xưa.

Kỳ Tâm làng dạ như dưa,

Mồ hôi lả chả giống mưa tháng mười.

4725- Mặt nhàu tàn lá chuối phơi

Rét run cầy sấy mười mươi hãi hùng.

          Nàng rằng: “Nghĩa trọng muôn trùng,

Lâm Truy chốn cũ tình chung những ngày.

Vợ chàng nanh nọc chua cay.

4730-Làm cho thân vạc đoạ đày đớn đau.

May trời cao vẫn xanh màu

Ác nhân lương thiện nhìn nhau rõ ràng!

Nhận giùm trăm gấm, cân vàng,

Tỏ lòng tạ chút ơn chàng xưa kia”.

4735- Thúc Sinh dám nói năng chi,

Cảm nàng may mắn đương thì báo ân.

Quản gia, Sư bá ơn nhân

Mặt mừng tay bắt trung quân mời vào.

Hai người bỡ ngỡ lạ sao.

4740- Nàng cười: “Tên muội thuở nào Hoa Nô.

Trạc Truyền cửa Phật xưng hô,

Trải bao hoạn nạn hải đồ ngư tinh.

Giờ đây có buổi bình minh

Hàn vi thuở ấy, thanh bình hôm nay.

Ơn người giúm gạo cầm tay.

4745- Tấm lòng Phiếu Mẫu vàng cây xứng nào”. (722)

Lòng già cảm kích xiết bao.

Một điều thiện cũng lưu vàơ sử xanh.

Nàng rằng: “Tôn kính ơn nhân,

Ráng xem toà xử tội danh oán thù.

4750- Lệnh truyền đao phủ hiến phù. (723)

Sơn tinh, thuỷ tặc ác ngư điệu vào.

Sở Khanh bước thấp bước cao,

Mã Quy, Mã Tú y bào thối kinh.

Khuyển, Ưng sau Mã Giám Sinh,

4755- Bạc Bà, Kế Thị… chăn tinh một bầy. (724)

Hoạn Thư bắt đến giải bày.

Mưu sâu kế độc những ngày tối tăm.

Thưa rằng: “Việc đã bao năm,

Phận tòng lo ổ, lo đằm hôm mai.

4760- Lâu rồi chẳng biết đến ai.

Mừng cho gia thất khoan thai mặn nồng.

Một lòng thờ đạo, thờ chồng.

Chính chuyên chẳng dám lòng thòng điều chi.

Trước đây nếu có chuyện gì.

4765- Cũng vì phu phụ, cũng vì thế gia.

Xưa nay trong đức đàn bà.

Hờn ghen ngứa ghẻ chẳng qua yêu người.

Từng nuôi vợ bé, con côi.

Hô điều gian ác ấy lời thế gian.

4770- Còn như những việc đã làm .

Thương nhờ, ghét chịu kêu than mà gì!”

Kiều giằn: “ Giảo hoạt gian phi

Song rằng cũng tỏ thị phi đôi lời.

Ta đây muốn lột da người.

4775- Ném vào nghìn độ dầu sôi đã hờn.

Nhưng lời lẽ kép, lý đơn,

Nói năng suy tính thiệt hơn cũng tài.

Đã là biết lỗi như ai,

Vì tình chàng Thúc vì oai vương Từ.

4980- Cũng vỉ chút nghĩa ngày xưa.

Mở lòng, tha tội lọc lừa ác nanh!”

Lệnh truyền lính tráng làm nhanh.

Giao Kỳ Tâm chịu ngọn ngành thuốc thang.

Phu nhân lệnh tiếp truyền vang!

4785- Lôi lên trước mặt một hàng ác nhân.

        Kiều rằng: “Cho chúng phân trần.

            Một lời và chỉ một lần này nghe”.

Mã Quy: “Tôi kẻ rượu chè,

Chơi bời nên để miếu nghè tan hoang.

4790- Cũng vì kiếm bữa cơm xoàng.

Cho nên gây những nỗi oan tày trời.

Bây giờ chỉ tấu một lời.

Tử sinh xin cậy lòng người thứ tha.”

Tôi tên thường gọi: “ Tú Bà,

4795- Không quê, không quán, cửa nhà cũng không.

Muốn tiền, muốn bạc, muốn chồng

Nên chi làm ác cũng không ghê người.

Bây giờ biết lỗi muộn rồi.

Chết, còn trường cửu mong trời xét cho!”

4800- Tôi là: “Sở Khanh mặt mo.

Phá gia chi tử giết bò, đâm trâu.

Đắm mình trong chốn thanh lâu.

Đưa đường dẫn lối mưu sâu hại tình.

Từ lâu đã biết tội mình

4805- Dẫu cho trăm thứ cực hình cũng cam!”

Bạc Bà, Bạc Hãnh…lũ tham

Khấu đầu lạy tạ khóc than xin nàng.

Kiều rằng: “Bây chết ai màng.

Thôi vì ân nghĩa trần gian nặng nề.

4810- Lần này hết thảy thả về.

Từ nay không được hành nghề bất lương.”

Chúng vừa ra khỏi phủ đường,

Ầm sấm chớp bốn phương mịt mờ.

Thiên lôi hạ búa bất ngờ.

4815- Bạc Bà, Hãnh, Sở còn trơ xương tàn.

     Mã Sinh, Mã Tú… thành than.

            Một bầy gian ác, hung tàn ra ma.

         Hại người, trời hại không tha!. (725)

Thân làm, thân chịu kêu mà ai thương!

4820- Lệnh truyền xếp hết giáo gươm.

Bao dung lượng cả rộng đường thong dong!

Oán ân báo phục vừa xong.

Giác Duyên từ tạ vân mồng ra đi.

Kiều rằng: “Vạn thuở nhất thì,

4825- Người xưa ơn cũ mấy khi tái hồi.

Rồi đây bèo dạt mây trôi.

Đồng không mông quạnh núi đồi hỏi ai?

Biết đâu ngày ngắn đêm dài,

Biết đâu là mốt, là mai dặm trường”.

4830- Sư rằng: “Tam Hợp phi thường,

Chỉ cho ta biết đoạn trường hồng nhan.

Nàng còn lắm nỗi đa đoan.

Lắm đòi, lắm đoạn quan san nghìn tầm.

Nếu mà toan tính không lầm.

4835- Năm năm năm nữa sắt cầm gặp nhau.

Còn nhiều hội ngộ về sau.

Còn sắc thiên tuế, còn màu liễu xanh.

Còn đi hết dữ đến lành.

Những điều tiền định cất dành cao minh.”

4840- Nàng rằng: “Những việc tâm linh,

Như lời tiên đoán thần tình phải nghe.

Xin người có chút chở che.

Phận này số nọ hồi quê buổi nào?”

Giác Duyên nhớ khúc đổi trao,

4845- Vâng lời nàng dặn thân vào cõi không. (726)

Nàng từ ân oán thoả lòng.

Vội mừng lạy tạ Từ công hậu tình.

    “Thiếp đây nương bóng oai linh.

              Ra tay sấm sét yêu tinh tan tành.

4850- Nghĩa này cao rộng thung xanh.

Nói sao cho hết tâm thành như non.

Dù cho sông cạn, đá mòn,

Còn nguồn, còn cội vẫn còn trời mây”.

Từ rằng: “Nghĩa dũng xưa nay,

4855- Đã là tri kỷ ra tay giúp người.

Anh hùng chí khí ở đời.

Thước gươm hiệp sỹ cứu trời lưu danh.

Huống chi việc của gia thân,

Oán thù này cũng muôn dân đó mà.

4860- Nên làm cho biết tay ta.

Nên làm cho để mọi nhà thoả thuê.

Xót nàng lưu lạc sơn khê.

Tấm thân phiêu bạt chưa về cố hương.

Hẳn là đêm nhớ ngày thương.

4865- Song thân nghìn dặm ngái đường về thăm.

Việt, Tần cách trở xa xăm.

Ngày trên mình ngựa đêm nằm không yên.

Bao giờ cho được vẹn tuyền.

Một nhà đoàn tụ thoả niềm ước mong.

4870- Bây chừ ta mới yên lòng.

Còn nay, một kiếp phiêu bồng gió đưa”.

Nói rồi liền chớp thời cơ,

Điều binh khiển tướng giương cờ ruổi sao.(727)

Tinh binh như thác ào ào.

4875- Ba ngày năm huyện đổ nhào như chơi.

Làm ra cho tỏ mặt người.

Làm ra cho sử sách đời lưu danh.

Minh Sơn xứng mặt hùng anh.

Tay đàn, tay kiếm công thành kém ai!

4880- Tay không dựng nghiệp mới tài.

Sá chi túi vải những loài áo cơm!

Lừng danh chuyển núi, dời non.

Vua Từ thiên phó vẹn tròn hôm nay.

Minh Hoàng tái mặt, xanh mày. (728)

4885- Quan nha ngơ ngác một bầy yêu tinh.

Từ công riêng một triều đình.

Bên văn, bên võ phân minh rõ ràng.

Hải tần cõi thế hiên ngang.

Năm năm dựng một giang san tuyệt trần!

 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét