- VIỆN BẢO TÀNG- Hộp sọ này từ chín nghìn năm trước- Chỉ chứa nổi một khối óc mà thôi- Bộ xương này từ tám nghìn năm trước- Cũng vậy thôi mang nổi một thân người- Lưỡi rìu này từ bảy nghìn năm trước- Phá được không những bất hạnh thiệt thòi- Mũi tên này từ sáu nghìn năm trước- Chắc không thể bắn hạ nỗi đơn côi- Mặt nạ này từ năm nghìn năm trước- Che được không ma quỷ đội lốt người- Cái trống này từ bốn nghìn năm trước- Xua được không những ám muội truyền đời- Hình như anh có chuyện gì thì phảiBị ù tai hay hoa mắt, nhức đầu …Viện bảo tàng toàn những điều thú vịAnh phẩm bình , nhận xét chẳng ra sao- Xin lỗi, nếu tôi làm cô mất hứngCứ xem như tôi vừa nói tầm phàoHãy chỉ cho tôi thứ tôi muốn nhấtNhững hòn đá lửa lưu giữ ở đâu ?
- TRÍ TUỆ VÀ TÌNH YÊUTrí tuệ đếnTa thành người khổng lồ ba mắtTình yêu đếnTa thành người khổng lồ mù mắtTrí tuệ và tình yêu ra điTa chỉ là gã khổng lồ một mắt.
- GIỮA QUẢNG TRƯỜNGPhác thảo những chân trờiTìm kiếm những phận ngườiCó ai thương tượng đứngGiữa quảng trường lẻ loiDưới chân hoa cứ nởTrên đầu mây cứ trôiPhải chi thu nhỏ đượcBỏ tượng vào túi tôi.
- CÓ PHẢI EMĐường tình duyên chẳng bao giờ kết thúcDẫu cho ta cố gắng hết sức mìnhNhiều lần ngỡ bước nữa là cán đíchChạm tới rồi mới biết nắng mong manhCó phải em, tia nắng mong manh ấyQuyến rũ anh ở cuối con đườngVừa đẹp đẽ , nồng nàn , chung thủy…Lại mơ hồ và cám dỗ khôn lườngAnh cứ chạy như người không ý thứcMa lực hút anh về phía chân trờiĐể một ngày kia hụt hơi , kiệt sứcLăn mấy vòng rồi nhào xuống trùng khơi.
- KHÔNG THÍCHRất lâu mới có một lần Nhật thựcNguyệt thực rất lâu mới có một lầnNgười ta mong chờ , người ta háo hứcXao nhãng việc này, việc khác, phân tâmTôi không thích không phải vì khiếm thịMà vì tôi chứng kiến nhiều rôiDiễn ra hàng ngày lúc nào chẳng cóNgười che khuất người ở khắp mọi nơi.
- KHÔNG NGHI NGỜNgười ta bảo ngủ coi như đã chếtSẽ bỏ buông, sẽ quên hết chuyện đờiMọi căng thẳng cùng buồn đau, mỏi mệt …Khi ngủ là vô nghĩa ngay thôiKhông nghi ngờ , tôi cũng tin rằng thếVà dành thời gian để ngủ khá nhiềuNhưng càng ngủ tôi càng vỡ lẽTrong giấc nồng , đời gấp mấy trớ trêu.
- BƯỚC CHÂN- Sao lòng buồn thế nhỉ ?Bước chân hỏi vỉa hèVỉa hè im không đápCõi lòng càng tái tê- Sao tim đau thế nhỉ ?Bước chân hỏi bóng chiềuBóng chiều im không đápTrái tim càng liêu xiêu- Sao hồn run thế nhỉ ?Bước chân hỏi lỡ làngLỡ làng im không đápTâm hồn càng lang thang- Sao đời hoang thế nhỉ ?Chợt nghe tiếng heo mayKìa có đôi lá trẻBỏ nhau trên vòm cây.
- ĐIỀU TÔI SỢThuở bé , điều khiến tôi sợ hãiLà trông thấy những chiếc áo quanLớn lên , điều khiến tôi sợ hãiLà mỗi lần ái đó báo tangSuốt thời gian dài không lý giải đượcMãi đến giờ tôi mới hiểu bạn ơiĐiều tôi sợ chính là cái chếtNhưng hơn cả chết là cuộc đời còn sống tôi.
- BỨC TRANHNgắm bức tranh thiên nhiên tuyệt mỹHẳn có người sẽ ước làm câyĐứng ung dung trên núi vờn mâyKhông phải đối diện ồn ào đô hộiCó người sẽ ước làm sông suốiĐể một ngày giao hòa với biển xanhBỏ lại sau lưng bao thác ghềnhKhông còn lo toan áo cơm , tiền bạcCó người ước làm thảo nguyên bát ngátTha hồ nở hoa khi gió xuân vềKhông cần bận tâm áp lực bộn bềThả hồn theo vó đàn ngựa hýRiêng tôi chẳng ước mơ lớn thếTrước bức tranh hùng vĩ thiên nhiên- Hỡi cô gái nguyện cầm tay tôi nhéGiữa sắc màu làm khoảng trắng bình yên.
- CÂY THÔNGĐã có thời nông nổiMuốn xuyên thủng trời xanhCây thông đâu hay biếtNgày tháng chẳng yên lànhRồi mùa đông ập đếnLá kia phải lìa cànhCây tông giờ bạc phếchĐứng giữa đời là anh
Thứ Tư, 19 tháng 6, 2019
Giới thiệu nhà thơ Nguyễn Việt Anh
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét